Đồ Nhi chớ hoảng đã có Vi Sư

Chương 242: Thập tử vô sinh?

Chương 242: Thập tử vô sinh?Chương 242: Thập tử vô sinh?
"Lực lượng Hoang Vu này vẫn đang khuếch tán, mau cấp tốc mang Mộ Dung Thiên rời đi!"
Cuối cùng Long Chiến Thiên cũng đưa ra quyết định này.
Sinh tử của Thẩm An Tại đã là thứ bọn họ đã không cách nào quyết định được.
Hắn cứu Phượng Khuynh Tâm, giúp nàng bảo vệ Long châu, có đại ân với Linh tộc.
Ít nhất... Đồ đệ của hắn tuyệt đối không thể xuất hiện bất cứ điều gì ngoài ý muốn!
Nhưng mà ngay lúc Bách Lý Nhất Kiếm xoay người định cưỡng ép mang Mộ Dung Thiên đi tránh để hắn bị tác động.
Vậy mà lực lượng Hoang Vu đang lan tràn kia lại dừng lại, chỉ kém một chút là đã tiến vào Thăng Long trì.
"Chuyện này...
Mọi người hai mặt nhìn nhau, không khỏi nhíu mày nhìn về phía sâu trong cảnh giới hoang vu.
Bên trong.
Thẩm An Tại tản đi lực lượng Động Thiên Linh nhãn, thu hồi ánh mắt nhìn qua bên kia.
Lực lượng Hoang Vu không phải tự ý dừng lại, mà là bị hắn cưỡng ép giữ lại.
Tay hắn nắm một ngọn lửa như có sinh mạng, trong đó mơ hồ có thể thấy được một sợi sương mù xám trắng.
Đây là Thần tính còn sót lại của Thần Hoàng thụ, cũng là nơi căn nguyên của lực lượng Hoang Vu bám vào.
Khối chế ngược lại nó là có thể miễn cưỡng ức chế được lực lượng Hoang Vu đang lan tràn.
Nhưng cái giá phải trả chính là những lực lượng Hoang Vu kia lại bắt đầu điên cuồng xâm lấn thân thể của hắn.
Khuôn mặt của Thẩm An Tại bắt đầu trở nên già nua, tóc trắng đầy đầu, hơi thở hoàng hôn xuất hiện.
Nếu không có Huyền Môn Thập Tam châm gắt gao bảo vệ tâm mạch, chỉ sợ ngay cả tia Sinh Mệnh chỉ hỏa cuối cùng cũng đã bị thôn phệ.
Nhưng... hắn không biết mình có thể kiên trì được bao lâu.
"Tiểu tử ngốc kia thật vất vả mới có được cơ duyên, cũng không thể để bị phá hỏng."
Thẩm An Tại suy yếu thì thào mở miệng, ánh mắt đục ngầu rơi vào ngọn lửa màu đỏ xám trong lòng bàn tay.
Thần tính và bản nguyên hoang vu đan xen không rõ, nếu như hắn dám trực tiếp cắn nuốt, tuyệt đối trong nháy mắt sẽ hóa thành xương khô.
"Lão Trịnh, ta vì ngươi, lần này ngay cả mạng cũng không thèm đếm xỉa đến."
Thẩm An Tại cười đắng chát, chăm chú ôm hỏa diễm ở ngực.
Tốc độ cực kỳ chậm chạp, tách rời từng sợi Thần tính của Thần Hoàng thụ truyền vào trong cơ thể mình.
Cũng chính bởi vì có Thần tính tiến vào nên Thương Ngô tâm trong cơ thể hắn không ngừng tản mát ra sức mạnh Niết Bàn, là nơi bổ sung sinh cơ khiếm khuyết của hắn.
Nếu không thọ mệnh ngàn năm của hắn đã sớm bị rút khô rồi.
Chiến đấu giằng co giống như một cuộc chiến, Hoang Vu điên cuồng thôn phệ sinh cơ, Thần tính còn sót lại của Thần Hoàng thụ không ngừng bù đắp.
Thân thể của Thẩm An Tại biến thành chiến trường cho song phương, bên nào cũng không chiếm được thượng phong.
Nhưng... Thần tính Thần Hoàng thụ cuối cùng cũng có vô tận, mà sức mạnh Hoang Vu này sớm muộn gì cũng sẽ càng ngày càng mạnh.
Trừ phi giờ phút này có bên ngoài hỗ trợ, giúp Thẩm An Tại tranh thủ cơ hội thở dốc để lợi dụng Thần tính ngưng tụ Thần Hoàng tâm, nếu không... hắn sớm muộn sẽ chết.
Nhưng tình huống hiện tại chính là, ai tiến vào đều chết cả, hơn nữa còn có thể khiến bổn nguyên hoang vu có thêm nguồn nhiên liệu để cắn nuốt, cũng là đang trừ khử Thần tính của Thần Hoàng thụ. Khi hỏa diễm ở ngực Thẩm An Tại hoàn toàn biến thành màu xám trắng, đó chính là ngày chết của hắn.
Bây giờ thoạt nhìn... đã trở thành tử cục!
Bên ngoài, tất cả mọi người nhìn thấy sương xám bên trong đã nồng đậm đến mức không thể nhìn rõ ràng, không hề có một tiếng động nào.
Thật lâu sau, Bách Lý Nhất Kiếm mở miệng trước.
"Nếu không... thử mời mấy lão tổ xuất quan?"
Long Chiến Thiên lắc đầu, giơ chiếc vảy trong tay lên.
"Vô dụng thôi, cái vảy này của ta chính là vật do Long lão để lại, sức mạnh của vật này còn bị nuốt chửng, Long lão đến cũng không có biện pháp."
"Vậy làm sao bây giờ?”
Sắc mặt Bách Lý Nhất Kiếm hơi trâm xuống.
Mọi người trâm mặc, Long Chiến Thiên khẽ thở dài.
"Truyên mệnh ta, phàm người Long tộc có độ tinh khiết huyết mạch đạt tới trên bảy thành, bất luận người già hay trẻ, phải hiến tinh huyết vào Long trì, nhanh chóng để đồ nhi Thẩm phong chủ hoàn thành rèn luyện."
Hắn nhìn về phía Bách Lý Nhất Kiếm, trong mắt lộ ra vẻ tiếc nuối.
Không cứu được Thẩm An Tại, chỉ có thể trả lại tất cả ân tình cho đồ nhi.
"Hàn Phong, ngươi đích thân đến Thiên Huyền điện một chuyến, nói việc hôm nay cho bọn họ biết, mời bọn họ hỗ trợ, tìm kiếm biện pháp phá giải lực lượng Hoang Vu này!"
"Vâng!"
Bách Lý Hàn Phong lĩnh mệnh, biến mất tại chỗ.
"Tộc trưởng, Thẩm An Tại..."
Ngọc Tâm Lan nhíu chặt đôi mi thanh tú, không khỏi nhìn về phía tộc trưởng nhà mình.
Phượng Khuynh Tâm thở dài lắc đầu, đôi mắt đẹp tiếc nuối.
"Lực lượng Hoang Vu nồng đậm như vậy, chỉ sợ hắn đã... thành xương khô rồi, không cần lại tiến vào chỗ chết nữa.
"Sao lại như vậy..."
Ngọc Tâm Lan hơi thất thân, có chút không muốn tin.
Tên gia hỏa kia cười rộ lên rất ôn hòa, rõ ràng làm việc không đứng đắn nhưng lại rất đáng tin cậy...
Cứ thế mà chết?
"Được rồi, nhanh chóng kiểm kê thương vong, phái người đến bảo vệ nơi đây, nhìn kỹ biên giới Hoang Vu đang lan tràn!"
Sau khi Long Chiến Thiên mở miệng nói, đã biến mất không thấy đâu nữa.
Mọi người hai mặt nhìn nhau, khẩn cấp sắp xếp.
Bách Lý Nhất Kiếm nhìn sâu trong cảnh giới hoang vu, cũng đành phải tạm thời rời đi.
Bên trong Thăng Long trì, vẫn sấm chớp như cũ.
Da thịt Mộ Dung Thiên tróc ra, vảy máu cháy đen đầy người, khi nhìn thấy đám người Bách Lý Nhất Kiếm, Ngọc Tâm Lan lần lượt lui ra từ bên trong, hắn không khỏi cau mày.
"Tiền bối, sư phụ ta đâu?"
"Hắn..." Ngọc Tâm Lan vừa định nói gì đó, lại bị Bách Lý Nhất Kiếm đè lại.
Người sau khẽ lắc đầu ra hiệu cho nàng không cần nhiều lời, hiện giờ Mộ Dung Thiên đang ở thời khắc mấu chốt để tôi thể, nếu tâm thần không yên, e rằng hiệu quả sẽ không lý tưởng.
"Mộ Dung tiểu tử, sư phụ ngươi có việc bận, ngươi không cần quan tâm đến hắn, phải quý trọng cơ hội lần này đấy!" Bách Lý Nhất Kiếm cố gắng mở miệng với giọng điệu như thường.
Mộ Dung Thiên vò đầu: "Không thể nào, sư phụ ngoại trừ xuống núi nghe hát, chưa bao giờ bỏ lại ta."
Tuy khó hiểu, nhưng hắn vẫn gật đầu, tiếp tục khoanh chân nhắm mắt, bắt đầu tiếp nhận sự gột rửa của Lôi Long. ...
Tin tức của Linh tộc rất nhanh truyền khắp Trung châu, nhấc lên một làn mưa gió ngập trời.
Linh cảnh bị tập kích, Ngũ mạch trưởng lão của Phượng Hoàng tộc, sự kiện tộc trưởng của Kim Ô tộc phản bội đã như một quả bom nặng ký vứt ra ngoài.
Đặc biệt là khi một người tên là Thẩm An Tại ra tay cường thế chém giết Kim Ô tộc trưởng, giúp Linh tộc giữ vững Long châu càng làm cho người ta kinh ngạc.
Bọn họ biết cái tên Thẩm An Tại này, là phong chủ Thanh Vân phong dạy ra Mộ Dung Thiên trên Thiên Kiêu bảng.
Nhưng không ai ngờ thực lực của bản thân hắn lại cường đại như vậy!
Vậy mà có thể dễ dàng giết chết một vị cường giả Xung Hư đỉnh phong!
Đáng tiếc...
Cảnh giới hoang vu bỗng nhiên xuất hiện trong Linh tộc cũng không phải giả, tin tức Thẩm An Tại bị nhốt vào trong đó không rõ sống chết cũng khiến người ta bóp cổ tay thở dài.
Cường giả như thế, còn chưa kịp chiêm ngưỡng một chút thì đã có tin tức tử vong truyền đến.
Hoang vu chỉ lực của U Mộc sơn cường đại cỡ nào, bị vây ở trong đó, bọn họ tuyệt đối không tin Thẩm An Tại còn có thể sống sót.
Cửu Huyền cảnh, giữa trúc lâu thanh nhã.
"Thẩm An Tại..."
Nữ tử dịu dàng mặc quần áo màu xanh sẫm nhìn tin tức từ Phong Vũ lâu trong tay, đôi mi thanh tú nhíu chặt.
Sau đó, nàng chậm rãi đứng dậy, nhìn ra phương xa.
"Gia chủ, sứ giả Thiên gia đã đến đây, mời ngài đến tiền điện một chuyến."
Một hạ nhân Liễu tộc đến từ sơn đạo, đi đến phía trước trúc lâu rôi bỗng nhiên sửng sốt.
"Gia... chủ?"
Lư hương vẫn có khói xanh lượn lờ như trước, nước trà trên bàn vẫn còn bốc lên hơi nóng.
Duy chỉ có bóng hình một người thường xuyên ở đây biến mất, là nữ tử áo xanh xinh đẹp thanh nhã kia.
Trong trúc lâu, rỗng tuếch.
Bạn cần đăng nhập để bình luận