Đồ Nhi chớ hoảng đã có Vi Sư

Chương 518: Mời Thẩm phong chủ xuất sơn

Chương 518: Mời Thẩm phong chủ xuất sơnChương 518: Mời Thẩm phong chủ xuất sơn
Ngày mùng 9 tháng 10.
Linh Phù sơn, Thanh Vân phong.
"Sư phụ..."
Một nữ tử có phần nhu mì đứng ở cửa sơn môn, quyến luyến không rời.
Bên cạnh nàng là Thiên Nhạc, hắn cầm Huyết Thôn ma đao, cúi đầu không nói một lời.
"Ngoan, sư phụ sẽ trở về."
Thẩm An Tại nhẹ nhàng xoa đầu nữ tử, giống như nhiều năm trước.
Dưới chân núi là Bách Lý Nhất Kiếm, Ngọc Tâm Lan và Vu Chính Nguyên cùng những người quen khác.
Mặc dù sư phụ đã nói như vậy, mặc dù sư phụ chưa bao giờ thất hứa nhưng lần này, Tiêu Cảnh Tuyết lại có chút không thể tin được.
Nàng kéo góc áo sư phụ, không nỡ để hắn rời đi.
"Cảnh Tuyết."
Thẩm An Tại nhìn nàng, khẽ gọi.
"Đệ tử đây."
Tiêu Cảnh Tuyết đáp lời.
"Chẳng phải ngươi vẫn luôn hỏi ta về quy tắc thứ năm của Thanh Vân phong sao?"
Thẩm An Tại mỉm cười, giọng nói ôn hòa.
"Quy tắc thứ năm chính là khi sư phụ không có ở đây, các ngươi phải nhớ ăn uống đàng hoàng, nghỉ ngơi cho tốt, tu luyện chăm chỉ, còn có..."
Hắn hơi nghiêng đầu, nhìn Tiêu Cảnh Tuyết và Thiên Nhạc, khẽ mở miệng.
"Đừng bao giờ đi tìm vi sư."
Dứt lời, hắn bước xuống núi.
Gió nhẹ thổi qua, lay động hai hàng tóc bạc bên thái dương hắn, mang theo chút hơi lạnh của mùa thu.
"Khu khụ...'
Thẩm An Tại không khỏi mím môi khẽ ho, sau đó đạp gió đi xa.
Thiên Nhạc đột ngột ngẩng đầu, chăm chú nhìn bóng lưng xa dần, hơi thở có chút gấp gáp.
"Sư phụ... sức khỏe của người không tốt lắm sao?"
Hắn có chút thất thần lẩm bẩm hỏi.
"Từ sau lần rời đi rồi trở về đó, hắn thường xuyên ho, nói là mắc bệnh hàn không chữa khỏi được."
Tiêu Cảnh Tuyết trả lời.
"Khi nào?”
"Khoảng... mùa xuân năm ngoái."
Thiên Nhạc hít một hơi, sắc mặt trở nên hoảng hốt.
Tính theo thời gian, chẳng phải đó chính là lúc hắn muốn khiêu chiến linh khí của Chu gia, sau đó bị truy đuổi, rèn ra Ma đao sao?
Hắn cúi đầu kéo mở vạt áo, nhìn chiếc áo sa màu trắng bên trong, đôi mắt ửng đỏ.
Quả nhiên, hôm đó hắn đã không nghe nhầm.
Thật sự có người ho và người ho chính là sư phụ của mình!
Đúng vậy, ngoài sư phụ ra, vào thời điểm đó còn ai sẽ xuất hiện bên cạnh mình, đối xử tốt với mình như vậy chứ?
Hôm đó, Kiếm Vương sơn tứ bề thọ địch, chỉ có sư phụ đứng ra, thay mình che mưa chắn gió. Phía trước, Thẩm An Tại đang xuống núi, trong đầu hắn đột nhiên vang lên giọng nói lạnh lùng đã lâu không nghe thấy của hệ thống.
[Độ sùng bái của Thiên Nhạc đạt 99, cấp độ sùng bái đột phá 10]
[Chúc mừng ký chủ nhận được phần thưởng cho cấp độ sùng bái tối đa, Sinh Tử bài x1 (liên kết với Thiên Nhạc), Thuật Xuyên Không Vị Diện x1]
Thẩm An Tại hơi sửng sốt.
Đã đạt cấp độ tối đa rồi sao...
Hắn suýt quên mất chuyện này rồi.
Nhưng bây giờ... hắn không có thời gian, cũng không có tâm trạng để thu thêm đệ tử thứ tư nữa.
Hắn lắc đầu, hướng về phía chân núi.
Liễu Vân Thấm đã đợi sẵn ở đó từ sớm.
Ngày mai là đến ngày đã hẹn, Thẩm An Tại muốn đi dạo lần cuối trong thành Phục Linh.
Bây giờ, trong thành đã khác xưa rất nhiều.
Kể từ khi kiếm tiên Đại An nổi danh, linh khí trong vùng này càng thêm nồng đậm, cũng thu hút ngày càng nhiều võ giả ngoại lai đến đây.
Vì vậy, không chỉ riêng thành Phục Linh mà cả Nam Quyết vực đều dần trở nên thịnh vượng.
Đi trên phố, nhìn dòng người qua lại đông đúc, hôm nay Thẩm An Tại nói rất ít, ít đến mức thỉnh thoảng lại ngẩn người.
Hơn nghìn năm trước, hắn đã có một giao ước với Lâm Thanh.
Giờ là lúc thực hiện giao ước đó, không thể hối hận.
Đổi thân phận, theo đuổi tự do sao...
Thẩm An Tại ngồi bên cầu, có chút ngẩn ngơ nhìn dòng nước chảy róc rách.
Thuật xuyên không vị diện, với sức mạnh cá nhân của Lâm Thanh, chỉ đủ để sử dụng một lần.
Nói cách khác, sau khi hắn vào thông đạo, Lâm Thanh bổ sung Thiên Đạo thì chỉ có thể đưa hắn trở về nơi hắn xuyên đến, không thể đón hắn trở về.
Đó là một nơi không còn linh khí, những thần khí thời thượng cổ như Trảm Tiên phi đao, Đả Thần tiên có lẽ tôn tại ở một không gian song song khác nhưng chắc chắn không phải là nơi Thẩm An Tại từng ở.
Lâm Thanh cũng chỉ dựa theo truyền thuyết truyền miệng, kết hợp sức mạnh của mình với Thiên Đạo bi, hóa thành hình dạng của Trảm Tiên phi đao, Đả Thần tiên mà thôi.
Thẩm An Tại đột nhiên bật cười.
Đúng vậy, nếu đó thực sự là những bảo vật của Hồng Hoang thì đó là những linh bảo bẩm sinh đủ sức trảm tiên diệt phật.
Thì hôm nay hắn cũng sẽ không rơi vào tình cảnh như vậy, bất kỳ Yêu Thần giáo hay yêu nhân nào, đến một hắn giết một, đến một đôi hắn giết một đôi.
Cảnh giới Tổ cảnh hay Thánh cảnh nào, chẳng lẽ có thể ngăn cản được Trảm Tiên phi đao thực sự sao?
"Không gian song song..."
Thẩm An Tại lắc đầu thở dài, cười khổ.
"Vậy nên bây giờ ta trở về, là mang theo kinh nghiệm võ đạo nghìn năm, kinh nghiệm y đạo nghìn năm để bắt đầu cuộc sống xưng vương xưng bá ở đô thị sao?"
Hắn lẩm bẩm: "Nhưng ta vẫn muốn ở đây câu cá uống trà, lúc rảnh rỗi nằm nghe khúc nhạc..."
Liễu Vân Thấm ngồi bên cạnh, chỉ lặng lẽ nghe hắn lẩm bẩm những lời mà mình không hiểu, cũng không lên tiếng làm phiền.
Hai người cứ ngồi như vậy, hoàng hôn buông xuống, nhìn trăng sáng tỏ.
Không ai nói gì. Vô số người đang chờ đợi bên ngoài thành Phục Linh.
Kiếm Vương sơn, Xà quật, Chu gia, Lý gia...
Gần như tất cả các thế lực tông tộc có tên tuổi ở Thiên Huyền đại lục đều đã đến.
Điểm khác biệt là phần lớn các thế lực đều đứng ở ngoài xa, nhìn chằm chằm vào bên trong thành Phục Linh.
Trong khi một số ít thế lực khác lại đứng bên ngoài thành, canh giữ từng cổng thành, nhìn chằm chằm vào họ.
Những người của các thế lực này đến từ Linh cảnh, Thần Phù điện và Huyên Vu của Độc sơn...
Trong những ngày cuối cùng này, họ đương nhiên phải canh giữ, không để những người này làm phiên Thẩm An Tại.
Tiêu Cảnh Tuyết cũng đứng bên cạnh Huyền Vu, Thiên Nhạc cũng vậy.
Tất cả mọi người đều đang chờ đợi.
Đối với những chuyện sắp xảy ra, Tiêu Cảnh Tuyết cảm thấy rất không thực, từng nghĩ rằng đây là giả, không phải thật.
Mình chỉ bế quan có mấy năm, tại sao sư phụ đã đến mức phải đối đầu với cả thiên hạ?
Nàng đã hỏi tiền bối Huyền Vu.
Tiền bối chỉ bảo nàng không nên làm gì nhiều, canh giữ Thanh Vân phong, đợi sư phụ trở về là được.
Sư phụ thực sự sẽ trở về sao?
Tiêu Cảnh Tuyết đã tự hỏi mình như vậy không chỉ một lần nhưng không có câu trả lời.
Bình minh ló dạng, trời dần sáng.
Mãi đến khi mặt trời lên cao, những người trong thành vẫn chưa xuất hiện.
Dần dần, đã bắt đầu có người không kiên nhãn.
Người đứng đầu là Thập tứ độc của Tây Hoang vực Xà quật, chắp tay hô lớn.
"Mồng mười tháng mười đã đến, kính mời Thẩm phong chủ xuất sơn!"
Có người mở đầu, liền có thêm nhiều tiếng nói vang lên.
"Mồng mười tháng mười đã đến, kính mời Thẩm phong chủ xuất sơn!"
Tiếng nói cuồn cuộn như sấm, vang vọng khắp không trung.
Tiêu Cảnh Tuyết nghiến răng, trong mắt ánh tím lưu chuyển, suýt chút nữa không kìm được chất độc trong cơ thể.
Nhưng cuối cùng nàng vẫn nhịn được, chỉ vì sư phụ không cho phép.
Trong tiếng hô như sấm rền, cửa thành chậm rãi xuất hiện một bóng người.
Một mình một bóng.
Liễu Vân Thấm đứng trong thành, nhìn từ xa.
Nàng không nỡ đi theo, nếu đi, nàng sợ mình không kìm được mà ra tay, phá hỏng dự định ban đầu của Thẩm An Tại.
Giờ đây nàng chỉ có thể tin tưởng vào hắn.
Nhìn đám người bên ngoài, Thẩm An Tại hít sâu một hơi, cảm thấy bước chân nặng nề chưa từng có, như đeo chì vậy.
Theo giao ước giữa Lâm Thanh và mình, mình sẽ không chết mà sẽ có được tự do thực sự.
Nhưng... đến bước này, ngược lại, hắn không muốn nữa.
Nhưng đã không còn do hắn quyết định.
Hắn bước tới, lướt qua những người đó.
Không ít người đối diện với ánh mắt của hắn thì đều né tránh, không dám nhìn thẳng.
Thẩm An Tại không nói một lời, triệu hồi Xích Thố, tiếng ngựa hí dài, hướng về phía Tê Vân đạo tông mà đi. Bên kia, hố đen khổng lồ đã nuốt chửng núi rừng, yêu khí cuồn cuộn như mây phiên đằng, tựa như tận thế sắp đến.
Bạn cần đăng nhập để bình luận