Đồ Nhi chớ hoảng đã có Vi Sư

Chương 369: Sư phụ từng nói ngươi không thích hợp nói láo?

Chương 369: Sư phụ từng nói ngươi không thích hợp nói láo?Chương 369: Sư phụ từng nói ngươi không thích hợp nói láo?
Một suy nghĩ nho nhỏ như vậy lại chôn sâu trong lòng thiếu niên.
Hắn không biết đồ vật mình hiểu rốt cuộc có đúng hay không, nhưng hắn tin tưởng thứ mình nhìn thấy.
Trong hào quang vạn trượng kia là tiếng rèn đúc tranh minh buồn tẻ, không phải nước lửa loại bỏ tạp chất.
Mà giống như có sông núi sừng sững bất động, sông suối chảy dài vạn năm, nhật nguyệt thay đổi, ánh sao rạng rỡ.
Đây không phải rèn đúc, cũng không phải là một loại biến hoá.
Trong tối mờ, trong hào quang, dường như có một thiếu niên nâng rượu múa kiếm, hào khí thắng mây.
"Năng lực của vi sư có hạn, chỉ có thể vận dụng Luyện Tiên thuật đến cảnh giới như thế, con có thể hiểu được mấy phần thì hiểu ra mấy phần."
Chỉ một khắc đồng hồ thi triển, Thẩm An Tại đã đổ đầy mồ hôi.
Sắc mặt của Long Cửu Cực trong ngọn lửa dần dần hồng nhuận, khôi phục đầy đặn, không hề tiều tụy như trước nữa.
Cảm giác nặng nề chết chóc lúc này cũng đã giải tán, thay vào đó là tâm trạng vạn vật mới sinh.
Giống như ở trong cơ thể hắn, có sông núi biển mây, tinh thần nhật nguyệt.
Thiếu niên áo xám đứng ở một bên, không chớp mắt nhìn chằm chằm hết thảy.
Về sau, hắn phát hiện mọi thứ đã cực kỳ khó khăn để dùng mắt thường quan sát, dứt khoát nhắm hai mắt lại, nghiêng tai lắng nghe.
Chim hót, ve kêu, hương hoa, gió tuyết...
Bốn mùa luân hồi này, vẻ đẹp của sinh linh đều lọt vào tai hắn, hình thành một bức họa kỳ diệu trong đầu.
Mà trong bức họa này, có một bàn tay lớn tự kết thành từ đám mây, tự nhiên tạo thành.
Thiếu niên rút kiếm uống rượu, thong thả đi về phía trước.
Cuối cùng đi đến một chỗ vách núi, ngồi xuống thấy cả biển mây trời.
Một con bươm bướm phong nhã phe phẩy đôi cánh, lảo đảo hạ xuống đầu vai hắn.
Biến hóa của thương hải tang điền, lúc con bướm hạ xuống, như đã hóa thành vĩnh cửu.
Thiên Nhạc mở hai mắt ra, nhìn thấy trung niên áo trắng đang lung lay sắp đổ trước mặt.
Hắn vội vàng tiến lên đỡ, mắt lộ vẻ lo lắng.
"Sư phụ..."
Sắc mặt của Thẩm An Tại tái nhợt, cánh tay run rẩy nhẹ nhàng.
"Vi sư không có việc gì. '
Lần này thi triển Luyện Tiên thuật đúng là tiêu hao quá lớn.
Hắn vốn không có tu vi gia thân, hoàn toàn dựa vào lực lượng thần hồn.
Kiên trì chỉ cảm thấy não hải mê muội, hai mắt biến thành màu đen.
Sau khi tỉnh táo lại một chút, đôi mắt thâm tàng mệt mỏi của hắn nhìn xuyên ánh lửa phía trước.
Người trong ánh lửa chậm rãi mở hai mắt ra.
Đột nhiên, ngọn lửa thu liễm như hơi thở chui lại vào hai lá phổi, hào quang hóa thành một đạo trường bào mây trôi khoác lên người hắn.
Long Cửu Cực cất bước đi ra, đứng giữa không trung, nhìn về phía hai thầy trò bên kia.
Lúc này, đối diện với cặp mắt của hắn, hô hấp của Thiên Nhạc cứng lại.
Linh tính!
Thiên địa linh tính! "Từ hôm nay trở đi, ngươi tên Long Cửu Cực, hiệu Điểm Thương kiếm tiên, chính là đại trưởng lão của Long tộc...
Thẩm An Tại nhìn hắn, nhẹ giọng mở miệng.
"Long... Cửu Cực?"
Trong mắt của hắn có chút mê mang, nhẹ nhàng gật đầu, chắp tay.
"Cửu Cực tuân lệnh."
Nhìn khôi lỗi trước mắt mở miệng nói chuyện, chắp tay hành lễ giống như người sống, ánh mắt Thiên Nhạc hơi sâu.
Chuyện này giống như Càn Khôn Hóa Vật bên trong ba mươi sáu trọng cổ pháp.
Nhưng nếu so với Càn Khôn Hóa Vật thì càng thêm huyền diệu!
Bởi vì cổ pháp lúc này chỉ là muốn tách rời ý thức từ chính Luyện Khôi giả, dung hợp ý thức thiên địa mà hóa thành linh tính ngắn ngủi.
Nói tóm lại, ý thức con rối dùng Càn Khôn Hóa Vật rèn ra chính là ý niệm của bản thân người luyện khôi lỗi.
Đây cũng là nguyên nhân vì sao con rối của Thiên Nhạc trong đại hội luyện khí lúc ấy lại sinh lòng không vui với Thác Bạt Phá Nhạc.
Nhưng khôi lỗi trước mắt... không, người trước mắt.
Nhưng lại như có một loại ý thức đơn độc.
"Lão tam, dẫn hắn ra ngoài giao cho Huyền Vu tiền bối, vi sư mệt rồi."
Thẩm An Tại khoát tay áo, ngồi xuống ghế bên cạnh, mắt lộ vẻ mệt mỏi.
"Vâng."
Thiên Nhạc gật đầu, nhìn thoáng qua khôi lỗi, xoay người rời đi.
Mà Long Cửu Cực nhắm mắt theo đuôi phía sau hắn, còn hơi nghiêng đầu đảo mắt, nhìn non xanh nước biếc bên ngoài, phảng phất chân chính nắm giữ ý thức của mình.
Thiên Nhạc khiếp sợ, nghĩ tới cỗ thi thể nằm trong trữ vật giới chỉ của mình, âm thầm quyết tâm.
Nói theo một ý nghĩa nào đó, sư phụ giao cho con rối vốn là vật chết này một ý thức, một loại ý thức mà do chính thiên địa ngưng tụ.
Là sự sống mới đúng nghĩa.
Có lẽ tương lai sẽ có ngày nào đó, ý thức tân sinh này sẽ thực sự có ký ức thuộc về Long Cửu Cực, có được thói quen của riêng mình.
Nhưng không phải hiện tại.
Ngoài vườn trúc, Huyền Vu yên lặng nhìn dòng nước chảy xuống núi, cá nhảy tung tăng.
Đột nhiên, tim nàng đập nhanh hơn, giống như có thứ gì đó có liên quan đến mình đang tiến lại gần.
Quay đầu nhìn lại, trên đường đá, thiếu niên áo xám đang đồng hành cùng lão giả áo trắng đứng thẳng tắp.
"Thanh Xảo."
Lão giả đứng ở nơi đó, khẽ mỉm cười vẫy tay gọi.
Giờ phút này, đầu óc nàng trống rỗng "Ong" một tiếng.
Thanh Xảo... Thanh Xảo...
Đã bao nhiêu năm rồi không nghe thấy người khác gọi tên chính mình?
Dường như tâm tư của nàng đã trở lại cái đêm hai trăm năm trước.
Nhưng rất nhanh, Huyền Vu phục hồi tinh thần lại, phức tạp nhìn Long Cửu Cực bên cạnh Thiên Nhạc.
Thiếu chút nữa cho rằng... hắn thật sự sống lại.
Có lẽ tài nghệ của Thẩm phong chủ bất phàm, nên mới có thể trao linh tính cho con rối này.
"Huyền Vu tiền bối, gia sư bảo vãn bối trả lại Long tiền bối cho ngài." Thiên Nhạc chắp tay hành lễ.
"Thẩm phong chủ đâu, ta muốn gặp mặt hắn."
Huyền Vu mở miệng.
"Gia sư đã hao tổn quá độ, đã nghỉ ngơi rồi."
"Thì ra là thế."
Huyền Vu gật đầu tiếc nuối, lại nhìn vê phía Long Cửu Cực bên cạnh, đưa kiếm cùng hồ lô rượu của hắn tới.
"Đi theo ta."
"Thanh Xảo, chúng ta đi đâu đây?"
Cho dù khi Long Cửu Cực nói chuyện vẫn rất cứng nhắc, nhưng mà hắn đã có thần thái của con người.
Huyền Vu lại một lần hoảng hốt, nhưng trong lòng càng nhiều hơn lại là một loại trống rỗng.
Mặc dù hình dạng giống nhau như đúc, nhưng xưa nay Long Cửu Cực chưa bao giờ nghiêm túc như vậy.
Hắn là một lão già họm hẹm thích uống rượu, nói chuyện không đứng đắn.
"Đi trên đường vừa đi vừa trao đổi chút, ta kể cho ngươi một ít chuyện."
Huyền Vu cất bước, mang theo Long Cửu Cực đi xuống dưới núi.
Nàng muốn dành chút thời gian, kể những chuyện về Long Điểm Thương cho khí linh này nghe.
Dẫu sao cũng không phải thật, thì ít nhất cũng phải thật giống như hắn. ...
Nửa đêm, trong thư phòng Thanh Vân phong.
Mặc dù đêm đã khuya, cửa sổ vẫn phản chiếu ánh lửa, có bóng người ở bên trong ngồi ngay ngắn lật sách.
Đương đương đương.
Ba tiếng đập cửa nhẹ nhàng vang lên.
"Sư muội, có chuyện gì sao?”
Cọt kẹt....
Tiêu Cảnh Tuyết đẩy cửa ra, nhìn quyển sách đã được mở toang đặt ngay ngắn trước bàn, không khỏi nhíu mày.
"Sư huynh, ngươi đã ở trong thư phòng nửa tháng rồi, không có ý định luyện kiếm?"
Mộ Dung Thiên khép sách lại, ngẩng đầu lên: "Tiếp theo, trọng điểm của ta là một thuật pháp khác, không phải kiếm thuật, sư phụ còn chưa đi ra, chính ta cũng không có cách nào tu luyện, không bằng ngươi đi xem sách nhiều hơn."
Tiêu Cảnh Tuyết ngồi xuống trước mặt hắn, áo trắng như tuyết, ánh mắt nhu hòa lắng lặng nhìn hắn.
Ánh nến kéo bóng hai người lên rất dài, lung lay cạnh nhau.
"Sư huynh, ngươi thành thật nói cho ta biết, rốt cuộc ngươi đang lo lắng cái gì?"
Tiêu Cảnh Tuyết nhìn y thư bị lật giở hết quyển này đến quyển khác ở bên cạnh, nghiêm mặt hỏi thăm.
Thân là nữ tử vốn tâm tư nhạy cảm, nàng phát hiện hình như từ sau khi đi Linh cảnh, sư huynh liên có thêm chút lo lắng.
Mà cũng chính những băn khoăn này khiến cho hắn sau khi trở vê mới cố chấp nhất định phải học y.
Lần này nhìn thấy Long lão Kiếm tiên đi về cõi tiên, ý niệm muốn học y của sư huynh càng thêm mãnh liệt.
Lúc đầu nàng còn tưởng rằng đối phương chỉ hứng thú nhất thời, nhưng mấy ngày gần đây cứ nhớ lại, vẫn cảm thấy không đúng.
Nghe bá phụ nói, sư huynh trước kia chưa bao giờ chịu học y.
Thân là thế gia dược đạo, thậm chí ngay cả dược liệu cũng không nhận ra.
Một người như vậy, làm sao lại bỗng nhiên si mê dược đạo đến mức độ như vậy?
Biết rõ mình không có thiên phú, liền đi thực tiễn, đi học.
Nghĩ lại, ở Linh Cảnh bên kia khẳng định đã xảy ra chuyện gì đó. Nhìn khuôn mặt trắng nõn yếu ớt và ánh mắt dò hỏi của sư muội.
Ánh mắt Mộ Dung Thiên lóe lên, gãi đầu cười ha hả nói: "Lo lắng cái gì, sư huynh chỉ muốn học y thôi." Tiêu Cảnh Tuyết nhìn chằm chằm hắn hồi lâu, mới nhẹ nhàng lắc đầu.
"Sư phụ có từng nói ngươi không thích hợp nói láo chưa?”
"Ta..."
Mộ Dung Thiên nghẹn lời, trâm mặc hồi lâu, sau đó mới thấp giọng tự trách, mở miệng.
"Ngày đó sư phụ ở Linh Cảnh... thiếu chút nữa đã chết."
Chỉ một câu đơn giản như vậy lại khiến Tiêu Cảnh Tuyết run rẩy hai hàng lông mị, tim đập dồn dập. Hô hấp của nàng hơi gấp, ánh mắt chậm rãi hạ thấp xuống.
Khó trách sư huynh lại như thế...
Bạn cần đăng nhập để bình luận