Đồ Nhi chớ hoảng đã có Vi Sư

Chương 150: Được, ta sẽ dạy cho ngươi

Chương 150: Được, ta sẽ dạy cho ngươiChương 150: Được, ta sẽ dạy cho ngươi
Nhìn hai chữ trên đất, Thẩm An Tại rơi vào trầm tư, cau mày.
Thiên Nhạc...
Nghĩ đến cảnh, khi cha mẹ cho hắn cái tên này, là hy vọng hắn thiên tính lạc quan, vui vẻ trưởng thành.
Ai có thể nghĩ đến... hắn sẽ trải qua cuộc sống thê thảm như vậy, nào có chút sung sướng mà hài đồng nên có?
Đừng nói vui vẻ, hắn bây giờ ngay cả nói cũng không nói được, nhìn cũng không nhìn thấy bất cứ thứ gì.
Thân thể như vậy, quả thực trái ngược hoàn toàn với cái tên "Thiên Nhạc".
"Cha mẹ ngươi đâu?" Thẩm An Tại nhẹ giọng hỏi thăm.
Thiên Nhạc không trả lời hắn, chỉ cuộn mình ở góc, im lặng không gì sánh được, không có ý động tay viết chữ.
"Có thể viết vê chuyện xảy ra với ngươi không, có lẽ ta có thể giúp ngươi."
Thẩm An Tại cũng không tức giận, tiếp tục mở miệng.
Nghe được câu này, Thiên Nhạc rõ ràng hơi ngẩng đầu lên, nhưng rất nhanh lại cúi xuống.
"Là cảm thấy không cần, hay là cảm thấy ta không có bản lãnh này?"
Thẩm An Tại ôn hòa cười, ngồi xổm xuống cao ngang hắn, nhẹ giọng mở miệng.
Thiên Nhạc lắc đầu, dường như không muốn tiết lộ nhiều hơn.
"Như vậy à..."
Thẩm An Tại hơi hơi gật đầu, sờ cằm nói.
"Không cần ta hỗ trợ, ta cũng không cưỡng cầu, nhưng ta có tấm lòng thầy thuốc, có lẽ ta có thể giúp ngươi trị đôi mắt và cái lưỡi, có muốn cân nhắc thử hay không?"
Thiên Nhạc vẫn lắc đầu như cũ, thần sắc có chút cảnh giác.
Thấy hắn như vậy, Thẩm An Tại suy nghĩ một lát, sau đó mở miệng.
"Không phải miễn phí, ta sẽ thu tiền, hơn nữa giá cả rất đắt, nhưng trước tiên có thể cho ngươi ghi sổ, đợi sau khi chữa khỏi, ngươi từ từ thanh toán là được."
"Ta thấy ngươi rất thích nghe người rèn sắt đúng không, nếu khôi phục thị lực, ta dạy ngươi luyện khí, về sau hẳn là có thể dựa vào tay nghề này kiếm được không ít tiền, đến lúc đó lại trả ta tiền thuốc men, thế nào?"
Miễn phí có lẽ là có ý đồ khác, nhưng nếu là thu phí thì lại hợp lý hơn nhiều.
Thiên Nhạc nghe nói như thế, bỗng nhiên ngẩng đầu, hiển nhiên có chút động lòng, nhưng vẫn rất cảnh giác, không có đáp ứng.
"Chẳng lẽ ngươi muốn cứ sinh sống trong bóng tối à, không nhìn thấy gì cả, không nói được gì, cứ luôn như vậy, cho dù có việc gì cần làm thì cũng chẳng làm được."
Thẩm An Tại vẫn mở miệng như cũ, hướng dẫn từng bước.
Thiên Nhạc nghe vậy, thần sắc do dự, cắn chặt răng giống như đang đấu tranh nội tâm.
Đúng như đối phương đã nói, trạng thái hiện tại của mình có thể còn sống đã là không tệ rồi, chớ nói chỉ là đi làm càng nhiều chuyện hơn.
Hắn do dự, viết xuống đất một hàng chữ.
"Có thể làm cho ta lập tức nhìn được không?"
Thẩm An Tại lắc đầu, vừa rồi hắn đã thuận tiện điều tra tình huống đối phương.
Hai mắt hoại tử, muốn khôi phục, hoặc là thông qua thủ đoạn y đạo cao siêu móc mắt cũ cấy ghép một đôi mắt khác vào, hoặc là, chỉ có thể chậm rãi ôn dưỡng, loại trừ tử khí trong hai mắt, sau đó lại dùng đan dược cao phẩm khôi phục.
Nhưng thời gian cần dùng chắc chắn không quá nhanh, ít nhất phải nửa năm, thậm chí là một năm.
"Không thể." Hắn nhẹ giọng mở miệng. Vẻ mặt của Thiên Nhạc ảm đạm đi thấy rõ, chậm rãi cúi đầu.
"Nhưng trước khi ngươi khôi phục thị lực, ta có thể tạm thời làm mắt cho ngươi, dẫn ngươi đi xem núi non sông ngòi, nhìn thủy triều lên xuống, ngắm mây tản mây trôi, thẳng đến khi ngươi có thể thấy được."
Đứa nhỏ khẽ giật mình, rõ ràng có chút mong ngóng.
Hắn lại viết một hàng chữ trên mặt đất.
"Tại sao phải giúp ta, ngươi rốt cuộc là ai?"
Hiển nhiên, hắn vẫn còn đang cảnh giác, không tin sẽ có người nguyện ý giúp mình như vậy, khẳng định là có âm mưu gì đó.
Thẩm An Tại lắc đầu cười một tiếng.
"Trước đó ta đã nói, ta giúp ngươi bởi vì tấm lòng thầy thuốc, sau này ngươi cũng phải trả tiên thuốc men, dù sao ngươi hiện tại cái gì cũng không có."
Hắn chậm rãi đứng dậy, nhẹ giọng lặp lại tên mình lần nữa.
"Ta tên là Thẩm An Tại, là Phong chủ Thanh Vân phong Linh Phù sơn."
"Nếu như ngươi nguyện ý nhận trị liệu của ta, hiện tại liền đi theo ta, về sau thiên địa mặc kệ ngươi ngao du, muốn làm cái gì thì làm, nếu không muốn thì ta cũng không cưỡng cầu, nhưng đồng nghĩa thiên địa muôn hình vạn trạng này, ở trong mắt ngươi vĩnh viễn sẽ chỉ là bóng tối, có lẽ ngày nào đó ngươi chết đói trong cái ngõ nhỏ này mà không một ai biết, càng không cần nói tới chuyện cần làm."
Phong chủ Thanh Vân phong, Thẩm An Tại...
Thiên Nhạc cúi đầu, nội tâm như có thiên nhân giao chiến.
Hắn không quan tâm tới mắt và lưỡi mình có trị được hay không, thứ làm hắn rung động chính là thứ Thẩm An Tại vừa nói.
Khôi phục thị lực và giọng nói, hắn mới có tư cách theo đuổi càng nhiều, đi làm càng nhiều chuyện hơn!
Tỉ như... tu luyện!
Tiếng bước chân dần dần đi xa, Thiên Nhạc siết chặt nắm tay, nội tâm giãy giụa.
Cuối cùng, khi tiếng bước chân sắp chui vào góc ngõ, hắn đột nhiên đứng dậy, nhanh chóng đuổi theo.
Có lẽ là chạy quá nhanh, cộng thêm nước mưa làm ướt mặt đất, chân hắn trượt dài.
Ngay khi sắp ngã sấp xuống, một bàn tay to ấm áp đã nâng hắn lên, cùng lúc truyền tới là âm thanh ôn hòa quen thuộc.
"Xem ra ngươi đã có quyết định."
Thẩm An Tại ngồi xổm xuống, nhẹ nhàng lau nước mưa trên mặt cho hài đồng, ấm giọng mở miệng.
"Có thể nói cho ta biết, tại sao ngươi phải chấp nhất nghe ta rèn sắt luyện khí không?"
Thiên Nhạc nhẹ nhàng gật đầu, vươn tay nắm lấy tay hắn.
Thẩm An Tại còn tưởng hắn sẽ cắn mình, nhưng rất nhanh liền phát hiện đối phương không phải có ý này.
Mà đứa mù lại dùng ngón tay lạnh lẽo viết chữ vào lòng bàn tay hắn, động tác cẩn thận từng li từng tí.
"Phụ thân nói, khi ta luyện được thanh đao lợi hại nhất trong thiên hạ, người sẽ đến đón ta về nhà."
Thẩm An Tại sững sờ, kinh ngạc nhìn đôi mắt xám trắng trước mắt, nhìn nước mưa chảy xuống theo gương mặt hài đồng.
Trong lúc nhất thời, hắn quên thao túng gió nhẹ ngăn cản nước mưa, mưa to tí tách làm ướt áo bào trắng.
Khó trách, khó trách đứa nhỏ này cố chấp muốn nấp ngoài Thiết đường nghe người rèn sắt như thế.
Thanh đao lợi hại nhất trong thiên hạ...
Hắn không biết hiện tại thanh đao lợi hại nhất thiên hạ này tên là gì, cũng không biết là do ai chế tạo.
Nhưng muốn tạo ra một thanh binh khí siêu việt thanh đao hiện tại, không thể nghi ngờ, chuyện này hiện giờ gần như là chuyện hoàn toàn không có khả năng hoàn thành.
Phụ thân đứa nhỏ này nói như vậy, hẳn là... Vĩnh viễn sẽ không trở về tìm hắn.
Đây chỉ là một cái cớ mà thôi.
Nhưng Thẩm An Tại cũng không nói ra suy nghĩ trong lòng mình, mà ôn hòa sờ đầu đứa trẻ, nhẹ giọng mở miệng.
"Được, ta sẽ dạy cho ngươi."
Thiên Nhạc nặng nề gật đầu, cắn chặt răng, trên khuôn mặt ngây thơ lộ ra kiên định không thể nói nên lời.
"Đi thôi, quay vê Thanh Vân phong."
Thẩm An Tại mỉm cười, nắm tay hắn, hai thân ảnh một lớn một nhỏ dần dần biến mất ở dưới màn đêm, dần dần đi xa.
Thiên Nhạc cảm thụ được gió nhẹ bốn phía phất động, ngăn cách hết thảy nước mưa, trong lòng không khỏi an ổn hơn nhiều.
Hắn không biết chính mình lựa chọn con đường này là chính xác hay không, nhưng hắn biết, chỉ có lựa chọn con đường này, tương lai mới có thể đi làm việc mình muốn.
Về phân tại sao lại tin tưởng người bên cạnh, có lẽ...
Là bởi vì hắn là người được nhà nhà bàn luận, vị sư phụ yêu đồ đệ như sinh mệnh, vì đồ đệ của mình mà có thể làm nổ tung sơn môn Thiên Tuyết tông, giận chém cường giả Càn Khôn cảnh, Thẩm An Tại.
Bạn cần đăng nhập để bình luận