Đồ Nhi chớ hoảng đã có Vi Sư

Chương 247: Biến cố ở Bắc Minh triều

Chương 247: Biến cố ở Bắc Minh triềuChương 247: Biến cố ở Bắc Minh triều
Cơ thể Thẩm An Tại ngủ say trong phòng, ý thức chìm vào thức hải quan sát thuế biến.
Thương Ngô tâm trong cơ thể hắn đang từ từ hấp thụ Thần tính, không còn giống như trước kia.
Liễu Vân Thấm ngồi bên giường, lẳng lặng chờ đợi.
Nàng tháo mạng che mặt của mình xuống, nhìn khuôn mặt trung niên trước mặt, nhất thời có chút hoảng hốt.
Rõ ràng mới qua gần một năm không gặp, lại cảm giác đã qua rất lâu.
Những ngày này ở Liễu gia, nàng cũng trải qua rất nhiều chuyện.
Để phá phong sớm, nàng cần bỏ nhiều thời gian một lần nữa tích lũy thêm Cửu Huyền chỉ lực.
Cũng chính là thứ lực lượng nàng vừa mới dùng để ngăn cách khí tức Hoang Vu.
"Thức hải thì như cấm khu, tu vi thoạt nhìn chỉ là Đoán Thể hậu kỳ..."
Lông mi Liễu Vân Thấm nháy nháy, càng thêm tò mò với lai lịch của Thẩm An Tại.
Hai người biết nhau kỳ thật đã rất nhiều năm, nhưng lúc trước Thẩm An Tại vẫn luôn không gây chú ý, thậm chí còn từng theo đuổi nàng như một tên vô lại.
Nhưng bởi vì liên quan đến Cửu Huyền Đạo Liên công, nàng cũng không để ý nhiều.
Cho đến khi sau đó Thẩm An Tại bỗng dưng đưa cho nàng một viên Trú Nhan đan.
Những đan dược có tác dụng trú nhan mỹ dung tuy rằng rất hiếm thấy ở một Đại An triều có phương diện dược đạo không hưng thịnh, nhưng lại không phải đồ vật quý giá đối với Liễu gia.
Đáng tiếc lúc trước bởi vì một ít chuyện ngoài ý muốn, nàng không có chuẩn bị loại đan dược này.
Về sau, ở lại Linh Phù sơn bất đắc dĩ qua mười năm, không một lần trở lại Liễu gia.
Lại thêm đoạn thời gian kia cố ý áp chế tu vi, chú trọng tu luyện, chờ thời điểm kịp phản ứng những thứ này, bất tri bất giác nàng đã gần ba mươi tuổi.
Vừa đúng lúc đó, Thẩm An Tại đưa tới một hạt Trú Nhan đan.
Hai người thật sự quen biết nhau cũng là bắt đầu từ khi đó.
Trong quá khứ tuy không có gì lạ, không có chuyện gì nổi lên sóng gió, thế nhưng nàng rất hoài niệm thời gian lúc đó.
Mỗi lần Thẩm An Tại bảo Mộ Dung Thiên lén bắt linh câm của Thanh Phù phong, đều gọi nàng tới ăn.
Trong lúc bất tri bất giác, mình đã trở nên thích chạy tới Thanh Vân phong, ở trong trúc uyển nói chuyện phiếm với Thẩm An Tại, nhìn hắn dạy đồ đệ, xem hắn câu cá, đọc sách.
"Thẩm An Tại... rốt cuộc ngươi là ai?"
Liễu Vân Thấm thì thào, nhìn trung niên trên giường.
Quen biết lâu như vậy, nàng phát hiện mình vẫn nhìn không thấu gia hỏa này.
Bất kể là tu vi hay là cách làm việc, hoặc là hắn... với mình là như thế nào.
Nhưng ở chung với hắn, ngược lại là thoải mái hơn nhiều so với đám người Liễu gia, Thiên gia kia.
Bên ngoài Dược viên.
Mộ Dung Thiên đi qua đi lại, có vẻ hơi nôn nóng.
Hắn muốn xông vào xem tình huống của sư phụ mình, lại sợ quấy rầy sư phụ nghỉ ngơi.
"Mộ Dung tiểu hữu, nữ tử kia có quan hệ gì với sư phụ ngươi?"
Ngọc Tâm Lan ở một bên, rốt cuộc nhịn không được mở miệng hỏi.
Nhìn thấy đôi mắt có chút thấp thỏm của nàng, Mộ Dung Thiên sửng sốt một chút, sau đó vò đầu suy nghĩ.
Sư phụ nhà mình có quan hệ như thế nào với Liễu trưởng lão?
Bạn tốt đồng môn? Hồng nhan tri kỷ?
"Không rõ lắm, nhưng nghe nói sư phụ ta từng theo đuổi nàng."
Suy nghĩ nửa ngày, Mộ Dung Thiên cũng không nghĩ ra được câu nào khác.
"Theo đuổi ư?"
Ngọc Tâm Lan có chút kinh ngạc, sau đó bật cười, nhìn thoáng qua căn phòng nhỏ ở chỗ sâu trong Dược viên.
Không ngờ loại người thú vị như Thẩm An Tại cũng sẽ có suy nghĩ theo đuổi nữ tử.
Chẳng qua cũng đúng, cũng phù hợp với phong cách hành sự không câu nệ kia của hắn.
Hơn nữa nữ tử kia... quả thật đáng được người ta hâm mộ.
Bất luận là tu vi, khí chất hay là vóc người, các phương diện đều có thể nói là tuyệt thế.
Có lẽ gương mặt dưới lớp khăn che cũng là vẻ đẹp khiến thiên hạ phải tự ti mặc cảm?
"Ngươi cũng đừng ở đây canh chừng nữa, sư phụ ngươi sẽ không có việc gì, chi bằng đi đổi bộ quần áo thích hợp trước đi."
Ngọc Tâm Lan chợt mở miệng, nhìn thanh niên mặc đồ đen kích cỡ nhỏ kia có vẻ hơi buồn cười.
"Không, ta sẽ không đi đâu hết, ta ở đây chờ sư phụ ta đi ra."
Mộ Dung Thiên lại kiên định lắc đầu.
Thấy hắn cố chấp, Ngọc Tâm Lan bất đắc dĩ thở dài, không nói thêm gì nữa. ...
Một bên khác, Nam Quyết vực, Linh Phù sơn.
"Chưởng môn, ngoài sơn môn có người cầu kiến, nói là nhận mệnh lệnh của Linh cảnh Trung châu, đến đây tìm quận chúa."
Trong đại điện, nghe đệ tử dưới điện bẩm báo, Huyền Ngọc Tử sửng sốt.
Người của Trung châu?
"Mau mời đến đại điện."
Không bao lâu sau, một thanh niên áo trắng tóc vàng bước vào trong điện hành lễ, sau đó ánh mắt Huyên Ngọc Tử lóe lên.
Tướng mạo người này ngược lại có chút tương tự với gia hoả trông Dược viên của Thẩm An Tại.
Không nghĩ tới, vậy mà hắn còn có thể mời một vị tộc nhân Bạch Xà tộc đi trông Dược viên cho hắn.
"Bái kiến Huyền Chưởng môn, ta là tộc nhân Bạch Xà tộc ở Linh cảnh, Bách Lý Hành."
Bách Lý Hành chắp tay hành lễ, nói sự tình phát sinh ở Linh cảnh đơn giản rõ ràng đúng chỗ hiểm yếu cho Huyền Ngọc Tử nghe.
Đồng thời cho thấy tình hình hiện tại nguy cấp ra sao.
Nghe được chỉ có Tiêu Cảnh Tuyết mới có cơ hội chạy tới cứu Thẩm An Tại trở về, Huyền Ngọc Tử nhướng mày.
"Nghĩa phụ của hắn còn chưa ra mặt?"
Bách Lý Hành sửng sốt: "Thẩm tiền bối còn có nghĩa phụ?"
Thấy hắn như vậy, Huyền Ngọc Tử bắt đầu hiểu ra, sắc mặt có chút lo lắng.
"Ngươi đã tới chậm một bước, bây giờ Cảnh Tuyết đã tới Bắc Minh triều hỗ trợ khống chế bệnh độc. Bắc Minh triều hiện tại tương đối hỗn loạn, nàng hành y tứ phương, bây giờ cụ thể ở đâu, ta cũng không rõ ràng lắm, có lẽ có thể đi Dược Vương cốc hỏi một chút."
"Chuyện này...
Bách Lý Hành nhíu mày, không ngờ lần này lại vồ hụt.
"Làm phiền rồi."
Mặc dù không có được kết quả mong muốn, nhưng hắn vẫn chắp tay hành lẽ, lại chạy tới Bắc Minh triều.
Nghe ngóng một phen ở Dược Vương cốc, lại biết Tiêu Cảnh Tuyết không ở đó, rơi vào đường cùng chỉ có thể đi về Trung châu phục mệnh trước. Mà giờ phút này, giữa một sơn thôn nhỏ hoang dã nào đó ở Bắc Minh triều.
Sương độc che mù trời, thây phơi khắp đường bùn, hôi thối khó ngửi.
Hai bóng người một lớn một nhỏ xuyên thẳng qua con đường nhỏ lầy lội này, nhíu mày quan sát bốn phía.
"Thôn này vậy mà cũng bị tập kích..."
Đôi mi thanh tú của Tiêu Cảnh Tuyết nhíu chặt, đáy mắt có vẻ mệt mỏi, áo bào hơi rách, nhiễm phải vài vết máu.
Nàng vừa mới đến Bắc Minh triều, còn chưa đi Dược Vương cốc đã gặp người của Ma giáo tập kích, thất lạc khỏi đông đảo đệ tử Linh Dược Đường.
"Xem ra khi Bình Thiên triều không cách nào động thủ với Đại An triều thì lại muốn ra tay với Bắc Minh triều, ngay cả người của Ma giáo cũng dốc toàn bộ lực lượng."
Tiêu Cảnh Tuyết khẽ cau mày, nhẹ giọng mở miệng nói: "Tiểu sư đệ, nghe thử xem có còn người sống trong thôn này không."
"Được."
Thiên Nhạc gật đầu, sau đó nhắm hai mắt, nghiêng tai lắng nghe.
Tiếng gió gào thét, xen lẫn rất nhiều âm thanh rất nhỏ truyền vào tai hắn.
Có hô hấp yếu ớt từ trong gạch vụn sụp đổ ở phía xa truyền đến.
"Phía trước có một người bị thương, hẳn là thôn dân."
Theo Thiên Nhạc mở miệng, Tiêu Cảnh Tuyết bước nhanh tới, vung tay áo đánh ra linh nguyên quét sạch ngói vụn.
Một hài đồng mình đầy thương tích ngất đi, cả người phát xanh, dĩ nhiên độc tố đã xâm nhập vào trong tâm mạch.
Tiêu Cảnh Tuyết vội vàng chữa thương giải độc cho hắn, sau một phen dò xét, khẽ nhíu mày.
"Xem ra trước khi đến đây đã có đệ tử Dược Vương cốc đi qua, trong cơ thể đứa nhỏ này còn có dược hiệu giải độc đan còn sót lại, nếu không độc tính này đã sớm lấy đi tính mệnh của hắn rồi."
Ánh mắt nàng lộ ra vẻ suy nghĩ, mở túi vải ra, lấy giải độc đan cho hài đồng ăn vào.
Bạn cần đăng nhập để bình luận