Đồ Nhi chớ hoảng đã có Vi Sư

Chương 328: Thân Phù

Chương 328: Thân PhùChương 328: Thân Phù
Hà Bất Ngữ nhìn chằm chằm vào tâng chín mươi bốn, ánh mắt nghiêm túc không thôi.
Rõ ràng không có lấy dù là một chút sinh cơ, thế này mà cũng không tính là tử vong sao?
Nếu không phải khí cơ hoàn toàn không còn, lôi kiếp này sao có thể tản đi?
Trong Thần Phù tháp, tâng thứ chín mươi bốn.
Một vùng tăm tối, một chút ánh sáng cũng không có.
"Ta... đã chết rồi sao?"
Giọng nói Vu Chính Nguyên vang lên quanh quẩn, mang theo chút không tin tưởng cùng tiếc nuối.
Không tin tưởng là vì hắn không biết tại sao mình vẫn còn ý thức, tiếc nuối chính là, hắn không cách nào cảm giác được thân thể của chính mình, cái gì cũng không thấy, cái gì cũng không làm được.
"Đây là đâu?"
Hắn nói tiếp, dường như muốn thăm dò trong bóng tối vô tận này, nhưng thậm chí hắn cũng không biết mình có đang di chuyển hay không.
Bốn phía một mảnh tĩnh mịch, yên tĩnh không tiếng động.
Loại hắc ám im ắng kinh khủng này, nhất định có thể tàn phá bừa bãi nhân gian.
Người bình thường nếu ở loại địa phương này đợi, sợ là không bao lâu sẽ điên mất.
Nhưng Vu Chính Nguyên lại chết lặng, bởi vì hắn đã sớm trải qua cảm giác tĩnh mịch như cái chết này.
Cũng giống như ngày đó, bên ngoài Phục Linh thành, lúc tử vong.
"Ngươi... đang tìm ta sao?"
Sâu trong bóng tối vô tận, dường như có âm thanh truyền đến.
Hư ảo, không chân thực.
Rồi lại thật sự vang dội rõ ràng ở bên tai Chính Nguyên.
"Ngươi là ai?"
Trong lòng của hắn căng thẳng, mở miệng hỏi thăm.
"Ngươi... đang tìm ta sao?”
âm thanh kia không trả lời hắn, chỉ là lặp lại câu hỏi vừa rồi.
Vu Chính Nguyên hơi nghi hoặc.
Trong bóng tối này... âm thanh đã xuất hiện kia rốt cuộc là gì?
Thanh âm này mang đến cho hắn một cảm giác... giống với ý chí trên đỉnh Thần Phù tháp.
Chẳng lẽ...
Hắn bỗng nhiên cả kinh, có chút chờ mong mà mở miệng.
"Ngươi là Sinh Tử phù?”
"Sinh Tử phù..."
Giọng nói kia mang theo mê man và suy tư, cuối cùng phủ định.
"Ta không phải."
Vu Chính Nguyên không khỏi thất vọng, nếu không phải Sinh Tử phù, vậy vì sao lại nói mình đang tìm nó?
"Ta là... Thần Phù."
Khoảnh khắc sau giọng nói kia lại vang lên, khiến Chính Nguyên ngẩn ra.
Thần Phù trên đỉnh Thần Phù tháp?
Lẽ nào đây chính là bí mật trên cửu phẩm trong truyên thuyết?
"Ta đợi ngươi đã quá lâu, cuối cùng ngươi cũng tới tìm ta." Vu Chính Nguyên sững sờ, có chút không rõ ràng cho lắm.
"Ngươi đợi ta lâu lắm rồi?"
"Ừm... Đại khái... đã lâu hơn một ngàn năm."
Trong bóng tối, huyền quang dần dần sáng lên, phù văn bốn phía trải rộng.
Thân hình Vu Chính Nguyên dần dần hiển lộ, hắn cúi đầu nhìn thân thể thần hồn hư ảo của mình, có chút nghỉ hoặc.
Hơn một ngàn năm trước... đã chờ mình rồi sao?
Việc này sao mà nghe huyền ảo thế, sao mình lại có quan hệ với hơn một ngàn năm trước?
"Phá rồi lại lập, chết rồi lại sinh, thời điểm ngươi làm được như vậy, ngươi nhất định sẽ tìm được thứ ngươi muốn."
Phá rồi lại lập, chết rồi sau đó sinh...
Vu Chính Nguyên nhíu mày, đây không phải lời khuyên Thẩm sư thúc từng nói với mình sao?
Vì sao... Thần Phù cũng sẽ nói vậy?
Nhưng hắn biết, bản thân vẫn còn cơ hội tiếp tục tiến lên, tìm kiếm Sinh Tử phù!
"Sinh Tử..."
Vu Chính Nguyên nhíu chặt mày, lâm vào suy nghĩ thật sâu.
Hắn không rõ hiện giờ mình đã chết hay đang sống nữa.
Hoặc là... ở giữa hai thứ này?
Vừa rồi hắn đã từng cảm nhận hắc ám vô biên kia.
Đó là cảm giác bất lực khi bị nhị tế ti Ma giáo trực tiếp chấn vỡ tâm mạch, rơi vào trong bóng tối.
Cảm giác như có thể vĩnh viễn sẽ trầm luân trong hắc ám, và hắn cũng từng cảm nhận qua.
Chỉ có người đã từng chân chính tử vong, mới hiểu được loại trâm luân này.
Vu Chính Nguyên nhìn vô số phù văn bốn phía, đưa tay vuốt ve từng chỉ tiết.
Những phù văn này, lúc tay hắn chạm vào, đều tản mát ra một loại ý chí thần phục.
Trong vô số phù văn này, Vu Chính Nguyên thấy được thứ khiến bản thân rất là quen thuộc.
Thứ đó, lôi quang dày đặc, chớp lóe sấm rền.
Đó là loại Lôi phù cướp đoạt sinh cơ của hắn.
Nhưng chính Lôi phù bạo ngược như vậy, giờ phút này ở đầu ngón tay hắn lại ngoan ngoãn lơ lửng, không có bất kỳ ý tấn công.
Phát hiện này khiến Vu Chính Nguyên ngây người.
"Ngươi, đã công nhận ta?”
Theo hắn hỏi thăm, Lôi phù run nhè nhẹ, tựa hồ đang đáp lại.
Không riêng gì Lôi phù, tất cả phù lục nơi đây đều run rẩy, giống như đang đồng thanh nói ra một số thứ gì đó.
Vu Chính Nguyên lắng nghe tâm ý của bọn chúng, lộ ra ý cười.
"Sư phụ... phương pháp ngốc của đệ tử, dường như cũng không phải quá đần độn."
Hắn nhẹ nhàng vuốt ve những phù văn này, như là đang vuốt ve thứ mình yêu thích nhất.
Hắn ngẩng đầu, muốn tìm nơi phát ra âm thanh lúc trước, lại không thể nào tìm kiếm.
Thanh âm kia không biết từ chỗ nào truyền đến, căn bản là không tồn tại.
Hắn sờ lồng ngực của mình, lập tức khoanh chân.
"Sư thúc đã từng nói, trước tiên phải biết tự cứu bản thân..."
Lúc hắn nhập định, vô số phù văn bốn phía như trường hà mãnh liệt, điên cuồng hội tụ vào thể nội hắn.
Theo phù văn biến mất, nơi đây lại một lần nữa chìm vào bóng tối vô biên vô hạn. Không biết đã trôi qua bao lâu, một đám khí xanh lá chợt bùng lên, tỏa ra ánh sáng trong bóng đêm vô cùng chói mắt.
Đó là một mầm non, tỏa ra sinh cơ dạt dào.
Một giọt nước mưa rơi vào cành lá, sau đó trong bóng tối xuất hiện vô số khí xanh.
Giống như một bãi cỏ mênh mông bát ngát, dưới mưa phùn rả rích, bắt đầu tỏa ra sinh cơ dạt dào.
Còn ở một bên khác, ngàn dặm hoang vu, tĩnh mịch ngàn vạn.
Vu Chính Nguyên đang ngồi giữa hai thứ này.
Trước người hắn, chậm rãi có một phù văn trắng đen tương ứng ngưng tụ.
Một mặt tràn đầy sinh cơ, một mặt âm u đầy tử khí.
Chính là hai loại khí tức hoàn toàn tương phản này, giờ phút này lại vô cùng hòa hợp, tương hỗ lẫn nhau.
Trong ngươi có ta, trong ta có ngươi, dường như thiếu một thứ cũng không được.
"Vạn vật đều có sinh có tử, đây là đạo lý âm dương, nhục thân mặc dù qua đời, thần hồn bất diệt, cũng là bất tử... Thì ra là thế."
Vu Chính Nguyên chậm rãi mở mắt, trong mắt hiện lên một màu trắng đen, quỷ dị, mang theo thần bí.
Trong một khắc hắn mở mắt, tất cả cảnh tượng bốn phía đều nhanh chóng biến mất.
Tầng thứ chín mươi bốn của Thần Phù tháp, vết thương chẳng chịt trên thân xác u ám của Vu Chính Nguyên dần dần có ý đen trắng dâng lên.
Thương thế của hắn vào giờ khắc này phảng phất nghịch chuyển tuần hoàn thiên lý, lấy tốc độ mắt thường có thể thấy được mà khôi phục lại.
Hắn chậm rãi đứng lên, trong lòng bàn tay hiển lộ một phù văn đen trắng ảm đạm.
"Sinh tử luân hồi... Trên cửu phẩm."
"Đây... là Sinh Tử phù sao?"
Hắn ngẩng đầu, nhìn về phía cầu thang thông lên tâng chín mươi lăm.
Mặc dù ngộ ra hình dạng nhưng vẫn không động tới lực lượng của nó.
Hắn hiểu rõ, muốn có được sức mạnh của phù này thì cần phải lấy được Thần Phù trên đỉnh tháp.
Chỉ có thần tính của Thần Phù mới giúp hắn có thể sử dụng hoàn chỉnh Sinh Tử phù một lần.
Dùng cái phù này... Ở trong luân hồi, tìm ra thần hồn đang mê mang giữa sinh tử.
"Sư phụ, Chính Nguyên đến rồi!"
Hốc mắt hắn ửng hồng, sắc mặt vui mừng khó giấu giếm, nước mắt lấp lánh.
Thẩm sư thúc không lừa gạt chính mình, trên thế giới này thật sự có tồn tại phù trên Cửu phẩm, Sinh Tử phù thật sự có thể kéo thần hồn người từ giữa sinh tử trở về!
Hắn lập tức... có thể gặp lại sư phụ mình rồi!
Bạn cần đăng nhập để bình luận