Đồ Nhi chớ hoảng đã có Vi Sư

Chương 436: Đêm trước cơn bão

Chương 436: Đêm trước cơn bãoChương 436: Đêm trước cơn bão
Hai ngày sau, Trịnh Tam Sơn vẫn ở lại trong dược viên, chưa rời nửa bước.
Trừ nhóm người Thẩm An Tại, không có người khác biết hắn đã tỉnh.
Cho dù là Thân Đồ Tiểu Tuyết và Lâm Tiểu Cát chưa được cho phép, cũng không cách nào tiến vào trong dược viên.
Toàn bộ phía sau Thanh Vân phong, nghiễm nhiên đã trở thành sân sau tư nhân của Trịnh Tam Sơn.
Thậm chí Thẩm An Tại đôi khi muốn vào còn phải nhìn sắc mặt của hắn.
Bọn người Huyền Ngọc Tử, Triệu Thành biết được kết quả thi võ bốn vực, nhao nhao đến chúc mừng một phen, càng làm một trận rượu mừng công.
Chỉ là trên yến hội này, Thẩm An Tại lại đang nhìn chằm chằm Huyền Ngọc Tử, vẻ mặt đầy u oán.
Người sau như thể không nhìn thấy, cười như vui sướng khi người gặp họa.
Thẩm An Tại đi chất vấn có phải là hắn dùng tên lão Trịnh đi dạo vườn hay không, hắn còn giả vờ vẻ mặt nghi hoặc.
Sau đó đưa ra một đáp án giống như đúc.
Chắc chắn là dư nghiệt Ma giáo làm!
Nếu không phải trên cổ hắn còn có dấu son, Thẩm An Tại ợ rằng đã tin tưởng.
Lão tiểu tử này nhất định là cố ý khiến mình buồn nôn, ngay cả dấu son cũng lười lau!
Trong yến hội, Hà Bất Ngữ lại uống say mèm.
Sau khi đám người Triệu Thành, Mộc trưởng lão biết được Vu Chính Nguyên bái Phù Tôn làm sư phụ, đều vui mừng khôn xiết.
Đều là vãn bối nhà mình, có thể có tiền đồ như vậy, bọn họ theo lý nên là vui vẻ.
Hơn nữa có thể kết làm đồng minh với Thần Phù điện, đây chính là chuyện tốt mà tám đời thế lực khác đều không mơ được.
Thừa dịp say, Hà Bất Ngữ càng thao thao bất tuyệt, nói là sau này hàng năm Linh Phù sơn đều có thể mang một ít người đi Thân Phù tháp tiềm tu phù đạo một chuyến, về sau mọi người đều là người một nhà vân vân.
Có thể thấy được, hắn thật sự rất yêu quý Chính Nguyên.
Yêu ai yêu cả đường đi lối về, mới có thể đối tốt với người Linh Phù sơn như vậy.
Trong yến hội, tất cả mọi người đều phấn chấn hẳn lên, ai nấy cũng đều vui vẻ.
Chỉ có Lục Thành ngồi dưới cây, một mình nhìn mặt trăng ngẩn người, có vẻ không hòa hợp với nơi này.
"Sao vậy, có tâm sự à?”
Thanh niên tóc vàng áo trắng đến gần, Lục Thành vội vàng xoay người chắp tay.
"Bái kiến Bách Lý tiên bối."
Bách Lý Nhất Kiếm khoát tay áo, khẽ cười nói: "Thần Phù điện kết làm đồng minh với Linh Phù sơn, quan hệ giữa ta và Thẩm Phong chủ cũng không tệ. Nếu đã tính ra, ngươi cũng coi như là hậu bối của ta, không cần câu nệ đa lễ." Nhìn thanh niên chân đạp đất trước mắt, hơi thở hoàn toàn bất đồng ban đầu, Lục Thành trong lòng ngưng tụ.
Thực thểi
Trước kia tuy rằng Bách Lý Nhất Kiếm Hồn Thể ngưng thực, nhìn không khác gì nhục thân, nhưng so với khí tức hôm nay thì lại hoàn toàn không giống nhau!
Không hề nghi ngờ, đây là bút tích của Thẩm phong chủ.
"Nhìn một mình ngươi ngồi ở chỗ này đờ ra, có phải có tâm sự hay không?”
Bách Lý Nhất Kiếm cầm bình rượu buông xuống, ngồi xuống bên cạnh.
Lục Thành trâm mặc một chút, sau đó mở miệng. "Có một số việc vãn bối không biết làm đúng hay không, có chút hối hận, nhưng lại không kịp nữa rồi."
"Chuyện gì, nói nghe thử?" Bách Lý Nhất Kiếm nhìn hắn.
"Bởi vì ta hiện tại Linh Phù sơn cùng Thần phù tháp sinh tử có nhau, tương lai nếu có một ngày Thần Phù điện xảy ra nguy hiểm gì, liên lụy đến Linh Phù sơn, ta..."
Nhìn bộ dáng muốn nói lại thôi của hắn, Bách Lý Nhất Kiếm cười cười.
"Ngươi thật sự lo lắng, là Linh Phù sơn liên lụy đến Thần Phù điện phải không?"
Lục Thành trầm mặc, không nói gì xem như cam chịu.
"Vậy thì mạnh lên là được rồi."
Bách Lý Nhất Kiếm không có bao nhiêu an ủi, chỉ đơn giản nói.
Hắn nhìn dưới bóng đêm, thanh niên áo đen không biết nói sai cái gì lại bị Thẩm An Tại nhéo lỗ tai quát lớn, cười cười.
"Tên tiểu tử Mộ Dung Thiên này mặc dù hơi ngây thơ một chút, nhưng có một số việc lại nhìn thông thấu hơn chúng ta, cho dù phía trước có nguy cơ khó khăn gì, chỉ cần hắn trở nên mạnh mẽ hơn thì tất cả đều có thể giải quyết dễ dàng."
"Tư chất của ngươi vốn không kém, tương lai nếu thành Tổ cảnh thật, bất luận là Linh Phù sơn hay Thần Phù điện, chẳng lẽ ngươi vẫn còn lo lắng sao?"
"Mộ Dung Thiên, Tiêu Cảnh Tuyết, Vu Chính Nguyên có người nào mà sẽ không phải là Chân tổ?"
"Đến lúc đó bốn người các ngươi đều là Chân Tổ cảnh, toàn bộ Thiên Huyền đại lục này, ngươi còn lo lắng gì nữa?"
Nghe những lời này, Lục Thành thoáng thất thần.
" Chân Tổ cảnh..."
Nói ra thì dễ dàng, nhưng trong ngàn năm qua, ngoại trừ ba người kia, có ai là chân chính đạt đến bước kia?
"Hơn nữa, còn có Thẩm An Tại."
"Thẩm phong chủ?" Lục Thành kinh ngạc quay đầu lại.
Bách Lý Nhất Kiếm mỉm cười: "Đúng vậy, có Thẩm An Tại, không biết ngươi có tin hay không, nhưng ta luôn có loại cảm giác, có hắn ở đây, hết thảy đều an toàn."
Lục Thành trầm mặc.
Kỳ thật hắn không hiểu nhiều về vị Thẩm phong chủ này.
Nhưng nghe ra loại sự tích này, quả thật giống như kỳ tích.
Tựa như chỉ cần có Phong chủ Thanh Vân phong này ở đây, vô luận là cuồng phong bão táp, hay là đại điện tương khuynh, đều không tính là gì cả.
Lục Thành nhìn thoáng qua Thẩm An Tại ở bên kia, ánh mắt lập loè.
Biến số...
Lúc trước ở trong ván cờ tung hoành, mình đã nhìn thấy nguy cơ của Thần Phù điện và Linh Phù sơn, nhìn thấy tất cả mọi người.
Thật giống như không nhìn thấy vị Thẩm phong chủ này.
Dưới tình thế nguy nan như vậy, lấy tính tình của Thẩm Phong chủ, hắn không thể khoanh tay đứng nhìn, vậy hắn ở đâu?
"Được rồi, đừng nghĩ quá nhiều, tới uống rượu."
Bách Lý Nhất Kiếm mỉm cười, đưa bình rượu tới.
Người sau gật đầu, uống một ngụm lớn. ...
Bắc Đạo vực, Thác Bạt gia.
"Thiên gia chủ, thực lực của Thẩm An Tại ở đâu, ta và ngươi đều biết, nếu không có cái kế hoạch chặt chẽ gì, chỉ sợ không dễ xử lý?" Thác Bạt Thương Khung nhìn chăm chằm trung niên u ám ngồi phía dưới.
Người sau thần sắc lạnh nhạt: "Không sao, ngươi thân là điện chủ Bắc Đạo điện, hẳn cũng biết đến lúc đó Mộ Dung Thiên tiến vào Thiên Huyền tỉnh Thẩm An Tại sẽ đi cùng chứ?”
"Sau đó thì sao?"
"Ngắn thì ba năm ngày, dài thì mười năm, Thiên Huyền tỉnh ngăn cách nội ngoại, bất kỳ thủ đoạn đưa tin nào cũng không đến được, thời gian mấy ngày nay, đủ để ngươi báo thù cho tôn nhi của mình."
Thiên Cương mở miệng.
"Ngươi dám cam đoan sau khi Thẩm An Tại đi ra sẽ không gây sự với gia tộc Thác Bạt ta?"
"Sợ cái gì, bây giờ Yêu Thần giáo hành sự càng lúc càng càn rỡ, bọn họ vốn là săn giết thiên kiêu. Mộ Dung Thiên thân là đệ nhất bốn vực, bị nhìn chằm chằm không phải rất bình thường sao? Ai biết là Thác Bạt gia các ngươi làm chứ?"
Thiên Cương nhìn chằm chằm hắn, dụ dỗ nói: "Nói nữa, mất đi cơ hội lần này, thù của cháu ngươi nếu muốn báo thì không đơn giản như vậy đâu."
Thác Bạt Thương Khung cau mày nhìn hắn chằm chằm: "Ngươi dường như cũng có chút hiểu biết về Thiên Huyền tỉnh?"
Người trước cười mà không nói.
"Một vấn đề cuối cùng, ngươi làm sao mà dời tâm mắt bọn họ đến trên người Yêu Thần giáo?"
Thiên Cương nhe răng cười vung tay áo.
Rống!
Từng bóng người xuất hiện, toàn thân dính đầy sát khí, điên cuồng khiến người ta không rét mà run.
"Đây là..."
Ánh mắt Thác Bạt Thương Khung chớp lên.
"Không sai, chính là Thôn Yêu thuật của Lâm gia năm đó, những thứ này đều là thứ thất bại bị yêu khí ăn mòn lý trí, chết cũng sẽ chết, không có gì đáng ngại."
Ánh mắt Thác Bạt Thương Khung lóe lên không thôi, cuối cùng gật đầu, trong mắt hiện lên vẻ ngoan lệ.
"Được!"...
Bạn cần đăng nhập để bình luận