Đồ Nhi chớ hoảng đã có Vi Sư

Chương 289: Tất cả đều là rác rưởi

Chương 289: Tất cả đều là rác rưởiChương 289: Tất cả đều là rác rưởi
Đương!
Đợi chùy cuối cùng hạ xuống, nhiệt độ nóng bức từ thiết khí trên bễ rèn tan dần, Thiên Nhạc buông thiết chùy xuống, thở dài một cái.
Sau một khắc, hắn bỗng nhiên nhướng mày, khẽ liếc mắt.
"Ai2"
Thẩm An Tại bên ngoài khe cửa sửng sốt, tiểu tử này nhạy cảm như vậy sao?
Thuộc tính của Phong chỉ Tử dưới sự gia trì của cường độ linh hồn, tốt xấu gì cũng ngang tu sĩ Niết Bàn, đi đường im ắng.
Vậy mà hắn vẫn phát hiện?
"Là ta."
Nếu đã bị phát hiện, hắn trực tiếp đẩy cửa vào, thần sắc có chút vui mừng.
Nhìn thấy vị trung niên áo trắng ngoài cửa, Thiên Nhạc kinh ngạc, sau đó vội vàng hành lẽ, thái độ cung kính.
So với Mộ Dung Thiên khờ khạo, Tiêu Cảnh Tuyết ôn nhu đại khí, rõ ràng Thiên Nhạc câu nệ hơn nhiều, đầu vùi rất thấp.
"Không cần đa lễ. Những binh khí này đều do ngươi luyện ra hay sao?"
Thẩm An Tại nhẹ nhàng đưa tay đánh ra gió nhẹ, đỡ lấy hắn, sau đó ngắm nhìn bốn phía.
"Vâng." Thiên Nhạc gật đầu.
"Khá lắm, có thể chế tạo linh khí Huyền giai trung phẩm, hiện tại ngươi cũng coi như là Luyện khí sư ngũ phẩm. Xem ra trên phương diện này, ngươi đúng là có thiên phú dị bẩm."
Thẩm An Tại cầm lấy chuôi hoành đao Huyền giai trung phẩm, xem xét xung quanh, hài lòng gật đầu.
"Tất cả đều dựa vào phương pháp phong chủ dạy bảo mới có được."
Thiên Nhạc cung kính đáp lại.
"Ta chẳng qua chỉ hướng dẫn ngươi nhập môn mà thôi, lấy đâu ra phương pháp để dạy dỗ."
Thẩm An Tại lắc đầu.
So với kiếm đạo của Mộ Dung Thiên, y học của Tiêu Cảnh Tuyết, đúng là mình không hề tiêu hao tâm huyết gì trên người Thiên Nhạc.
Thứ nhất là bởi vì lúc trước hắn quả thật không có nhiều thời gian.
Thứ hai, Thiên Nhạc chỉ là đệ tử ký danh, hắn chỉ có thể dạy qua loa đại khái, muốn nhiều hơn phải chờ hắn chính thức bái sư mới được.
Vốn còn muốn quan sát tâm tính của hắn một lần nữa, chẳng qua vô luận là chuyện tổ trùng ở Phục Linh thành lúc trước, hay là nhìn tình hình Bắc Minh triều lần này, hắn đều không phải loại người sẽ phản bội sư môn.
Nhưng Thẩm An Tại vẫn chưa có ý định thu hắn làm đồ đệ.
Bởi vì... sát tâm của tiểu gia hỏa này quá nặng!
Liên quan đến việc Tân Thiển Nguyệt bức ép làm ra lựa chọn, sau đó Thiên Nhạc động thủ giết người, Cảnh Tuyết đã nói với hắn.
Bên phía Dược Vương cốc cũng không truy cứu chuyện này, dù sao lúc đó những đệ tử đó đều bị khống chế, không giết bọn họ, chuyện xảy ra rất có thể sẽ là hai người Cảnh Tuyết bỏ mình.
Hắn và Tiêu Cảnh Tuyết là hai thái cực.
Nếu nói Tiêu Cảnh Tuyết là cố gắng hết sức cứu giúp người vô tội, thì hắn sẽ cực kỳ lạnh lùng, một khi những người này có bất kỳ uy hiếp gì đến mình, hoặc là người bên cạnh, hắn đều không chút do dự giết chết bọn họ.
Sát phạt quyết đoán là chuyện tốt, cũng là chuyện xấu.
Giống như sự thiện lương của Tiêu Cảnh Tuyết, đều có tính hai mặt. Sát tâm quá nặng nghĩa là sau này rất có thể hắn sẽ nhiễm phải vô vàn máu tươi, nếu không có ai dẫn dắt thì tám chín phần mười sẽ bước vào con đường tà đạo, nếu như có cơ hội độ tâm ma kiếp, độ khó cũng như lên trời.
Nghĩ đến đây, Thẩm An Tại không khỏi cảm thấy đau đầu.
Trong ba đệ tử, tuy Mộ Dung Thiên có hơi ngây thơ một chút, nhưng không thiện lương quá độ, cũng không có sát tâm cực hạn, thuộc loại nên cứu người thì sẽ không do dự, nên sát phạt cũng sẽ không thủ hạ lưu tình.
Cũng chỉ có Mộ Dung Thiên, ngoài thiên phú ra, phương diện tâm tính là khiến người ta yên tâm nhất.
Những thứ này đều có liên quan đến những việc bọn họ đã trải qua từ khi còn nhỏ.
Mộ Dung Thiên khi còn bé mặc dù là phế vật, bị người ta lạnh nhạt coi khinh, nhưng ít nhất Mộ Dung gia chưa từng không chào đón hắn, khiến hắn có cảm giác ấm áp, không đến mức bị ám ảnh.
Mà Tiêu Cảnh Tuyết ở trong Dược Vương cốc, học tập y thuật cứu người, lại là quận chúa rất được sủng ái, chưa từng trải qua cái gì mà nhân tính lạnh lùng hiểm ác, còn bị Thực Cốt độc tra tấn từ nhỏ, biết thống khổ là gìy, cho nên thiện lương.
Còn về Thiên Nhạc...
Thẩm An Tại nhìn thiếu niên với đôi mắt không chứa bất kỳ cảm tình gì kia, trong lòng thở dài.
Hiện tại hắn mới mười tuổi hơn, trước khi gặp mình, bị người thân nhất chọc mù hai mắt, cắt mất cái lưỡi, một thân một mình loay hoay sinh ôt2n trong bóng tối, dưỡng thành cái loại tâm tình đa nghi cảnh giác kia, không muốn tin yêu bất cứ kẻ nào.
Tao ngộ lúc nhỏ khiến trái tim hắn đã nguội lạnh từ lâu.
Thẩm An Tại lắc đầu, cảm thấy có chút đau đầu.
Hắn nhìn về phía thanh trường đao vẫn chưa rèn xong trên bễ, đi lên trước quan sát rồi nhíu mày.
Trường đao này tuy đã không còn màu đỏ au, nhưng nhiệt độ vẫn cực nóng như trước, giống như bị phong ấn nhiệt độ vào bên trong, bị giữ trong tình trạng luôn luôn khu trừ tạp chất.
"Thiên Tinh thạch, Xích Viêm cương... dùng để luyện hỏa, muốn chế tạo ra binh khí Huyền giai thượng phẩm?"
"Vâng." Thiên Nhạc gật đầu.
"Ta chưa từng dạy ngươi, vả lại các loại phương pháp hỏa luyện đều rất cao minh, là một ít bí mật bất truyền của đại tông đại khí, ngươi học từ đâu vậy?”
Thẩm An Tại hơi ngoái đầu lại, lắng lặng nhìn chăm chú thiếu niên trước mắt.
Thiên Nhạc cúi đầu, không nói một lời.
"Không muốn nói?"
Thẩm An Tại nhìn hắn rồi nhẹ nhàng lắc đầu.
Phương pháp luyện hoả này hắn chưa thấy qua. Trên những thư tịch luyện khí kia cũng chưa từng đề cập tới, là một phương pháp luyện hỏa rất hiếm thấy, hiệu quả rõ rệt.
"Đây là Phong Hỏa Ký Tạp pháp."
Ngay lúc Thẩm An Tại buông trường đao xuống, Thiên Nhạc bỗng nhiên mở miệng.
"Trước đây phụ thân đã dạy."
Thẩm An Tại hơi nhíu mày.
Xem ra quả nhiên đúng như mình sở liệu, có thể có được hỏa luyện pháp cao minh như thế, gia thế Thiên Nhạc cũng không tâm thường.
"Ngươi tới Thanh Vân phong bao nhiêu ngày rồi?"
Thẩm An Tại nhìn hắn, dò hỏi.
"Mười một tháng lẻ chín ngày."
"Gần một năm rồi..."
Nghe thiếu niên trả lời, Thẩm An Tại hơi cảm khái.
Thời điểm mới gặp tiểu gia hỏa này, vẫn là năm ngoái lúc mình ở Thiết đường chế tạo linh khí cho Mộ Dung Thiên.
Không nghĩ tới, chớp mắt đã sắp một năm trôi qua.
"Ngươi cảm thấy Thanh Vân phong thế nào?" Thẩm An Tại nhìn hắn, mở miệng hỏi thăm.
"Được."
Câu trả lời của Thiên Nhạc cũng rất đơn giản, chỉ có một chữ.
"Có muốn giống như sư huynh sư tỷ của ngươi, chính thức bái nhập môn hạ của ta?"
"Muốn!"
Thiên Nhạc bỗng nhiên ngẩng đầu, con ngươi có chút sáng bóng.
Nhìn ánh mắt mong đợi của thiếu niên, Thẩm An Tại lại lắc đầu, không nói tiếp nữa.
Thiên Nhạc nhìn thấy Phong chủ lắc đầu, trong lòng thất vọng, chẳng qua cũng không suy nghĩ nhiều, mà cung kính đứng ở bên cạnh.
"Ta thu đồ đệ không xem thiên phú, chỉ nhìn tâm tính, nhưng một số người không rõ lai lịch, ta cũng không thu."
Thẩm An Tại vung tay áo, thiết chùy bị gió thổi, bay đến trên tay của hắn.
"Khi ngươi nguyện ý nói cho ta biết lai lịch của ngươi, thì sẽ bàn lại chuyện bái sư."
Vừa nói xong, Thẩm An Tại giáng xuống một chùy.
OanhIl
Dưới cự lực, đao phôi kia trực tiếp vỡ vụn, tia lửa bên trong văng khắp nơi.
Thiên Nhạc nhìn thanh đao rèn suốt ngày qua cứ như vậy mà vỡ vụn, sửng sốt một chút.
Thẩm An Tại quay đầu, chùy sắt trong tay tuột ra, đập nát từng kiện từng kiện linh khí trên vách tường.
Mỗi khi đập vỡ một kiện, hắn lại quay đầu nhìn Thiên Nhạc một cái, khi thấy hắn mặc dù cau mày, nhưng vẫn thờ ơ, liền động thủ tiếp tục đập vỡ một kiện tiếp theo.
Thanh âm loảng xoảng không ngừng vang lên, linh khí tàn phá khắp nơi.
Nhìn linh khí vỡ vụn đầy phòng, nhìn tâm huyết nhiều ngày như vậy của mình bị đập nát, Thiên Nhạc càng nhíu chặt mày, không rõ đây là ý gì.
"Tất cả đều là rác rưởi."
Thẩm An Tại lạnh giọng mở miệng, giọng điệu lạnh lùng.
Mãi tới khi tất cả linh khí bị vỡ nát, Thiên Nhạc vẫn chỉ cúi đầu, trâm mặc không nói, không phản bác.
Thẩm An Tại quay đầu nhìn hắn cúi đầu, ánh mắt lộ vẻ thất vọng.
"Ngươi cũng thế, từ hôm nay trở đi, đừng có bước vào Luyện Khí đường này."
Dứt lời, hắn xoay người bước đi, không chút do dự.
Thiên Nhạc đứng nguyên tại chỗ, nắm đấm siết chặt, không nói một lời.
Hắn cũng không phải là vì Phong chủ đập hỏng Linh Khí do mình vất vả rèn ra mà tức giận, chẳng qua không biết vì sao Phong chủ bỗng nhiên muốn làm như vậy.
Chẳng lẽ bởi vì bản thân không muốn lộ ra thân thế của mình, cho nên mới như vậy?
Bạn cần đăng nhập để bình luận