Đồ Nhi chớ hoảng đã có Vi Sư

Chương 293: Nam Quyết điện

Chương 293: Nam Quyết điệnChương 293: Nam Quyết điện
"Thế nào, Liễu gia chủ suy nghĩ thế nào rồi?"
Thấy nữ tử áo xanh trước mắt vẫn chậm chạp không nói, Thiên Cương mở miệng hỏi.
Liễu Vân Thấm cau mày, suy nghĩ qua rồi mở miệng.
"Việc này các ngươi đã được sự đồng ý của Quan Tinh gia chủ chưa?"
Nếu như Thiên Quan Tinh bị ép, nàng coi như tự nghĩ biện pháp gia cố phong ấn của Liễu gia, cũng tuyệt sẽ không làm chuyện bực này.
"Có lý do gì để hắn lại không đồng ý, năm đó bởi vì kế hoạch của hắn thất bại, hiện tại khó khăn lắm mới có cơ hội khởi động lại kế hoạch, đương nhiên hắn muốn bù lại khuyết điểm này."
Thiên Cương lạnh nhạt mở miệng.
Liễu Vân Thấm bán tín bán nghỉ đối với lời của hắn, do dự, sau đó nhẹ nhàng gật đầu.
Cụ thể có đúng như lời đối phương nói hay không, đến lúc đó đi Thiên gia xem thử liền biết, nếu Thiên Quan Tinh bị buộc, nàng sẽ không ra tay giúp đỡ Thiên gia.
Được đáp ứng, Thiên Cương nở nụ cười, mở miệng nói: "Vậy liền chờ Liễu gia chủ giai âm."
Nói xong, hắn chuẩn bị cáo từ rời đi, đi tới cửa chợt nhớ tới cái gì, quay đầu nhìn về phía nàng.
"Nghe nói Liễu gia chủ mấy năm nay vẫn luôn tiềm tu ở Nam Quyết vực, không biết ở bên đó, có từng phát hiện một đứa trẻ mù mắt khoảng mười tuổi chưa?"
Ánh mắt Liễu Vân Thấm hơi ngưng, lắc đầu: "Tuy không thấy nhiều trẻ con mắt mù, nhưng cũng không ít, ta há lại để trong lòng. Chẳng qua, chuyện của Nam Quyết vực bên kia ngược lại ta không có ấn tượng."
"Như vậy à..."
"Cáo từ."
Thiên Cương chậm rãi gật đầu, xoay người rời đi.
Nhìn theo bóng lưng hắn ly khai, đôi mi thanh tú Liễu Vân Thấm nhíu chặt, đôi mắt đẹp lấp lóe không ngừng.
Xem ra... mấy năm nay bọn họ một mực không ngừng tìm kiếm con trai độc nhất của gia chủ Thiên Quan Tỉnh, giờ đã bắt đầu đưa tâm mắt đặt trong Nam Quyết vực.
Gia hỏa này tìm Thiên Nhạc, chắc chắn không phải là vì lương tâm, hẳn là có ý đồ khác.
Nếu Thiên gia đụng phải Linh Phù sơn, sợ là có chút phiền phức.
"Vân Thấm, việc này không tâm thường, ngươi tuyệt đối không thể chậm trễ nữa."
Bên cạnh, một người trung niên tóc trắng đen xen kẽ tiến lên nghiêm túc mở miệng.
"Nhị thúc yên tâm, Vân Thấm đã tiếp nhận vị trí gia chủ, sẽ không một mình rời đi nữa."
Liễu Vân Thấm nhẹ giọng mở miệng.
Trung niên nghe vậy cười khổ, nói là nói như vậy, trước đây không lâu còn chơi trò mất tích.
"Lần này ngươi đến Linh cảnh mặc dù đã giải quyết được nguy hiểm của Linh Tộc, nhưng chỉ sợ Cửu Huyền cũng đã bị bại lộ lực lượng, nếu để cho những người kia biết rõ bí mật của Liễu gia ta, chỉ sợ hậu quả khó mà lường được!"
Nghe trung niên lo lắng, Liễu Vân Thấm chỉ gật đầu, không nói thêm gì. ...
Một bên khác, cảnh nội Bình Thiên triều.
"Đây chính là Bình Thiên triều sao, tường thành cao thật!"
"Đó là vật gì?"
Thanh niên đồ đen tò mò chỉ vào cung nỏ thật lớn đứng sừng sững trên tường thành.
Thẩm An Tại liếc mắt nhìn hắn, không ngại mở miệng giải thích.
"Đó là Phá Không nỏ, do đại trận thúc giục lực lượng thiên địa của toàn bộ thành trì, có thể phát ra uy năng của Càn Khôn cảnh."
"Càn Khôn cảnh!?"
Mộ Dung Thiên cảm thấy khiếp sợ.
Đừng nói cung nỏ có thể phát ra uy năng của Càn Khôn cảnh, cho dù là toàn bộ Càn Khôn cảnh của Đại An cũng không thấy được mấy người.
Mà Bình Thiên triều... mỗi một tòa thành trì trọng yếu đều đứng sừng sững một cây nỏ khổng lồ như thế.
Từ đó có thể thấy được chênh lệch võ lực giữa Bình Thiên triều và hai triều còn lại ra sao.
Thảo nào hai triều Bắc Minh và Đại An vẫn luôn nhường nhịn Bình Thiên triều, còn Bình Thiên triều thì dã tâm bất diệt.
"Khặc khặc, cái nỏ nhỏ này, còn không bằng uy lực một ngụm nước bọt của bản tôn."
Tôn Ngạo thì cười nhạt.
Thẩm An Tại nghe vậy cười khổ lắc đầu.
Đúng, là một cường giả Thượng Tam Cảnh, hắn có tư cách nói như vậy.
"Đi thôi, Nam Quyết điện ở ngay trong thành này."
Thẩm An Tại vung tay áo lên, mang theo hai người vào thành.
Ở trung tâm tòa thành có một tòa cung điện to lớn sừng sững, trong phạm vi này được thiết lập tường thành riêng, canh phòng rất nghiêm mật.
"Đứng lại, trọng địa Nam Quyết cấm vào, ai vi phạm giết chết bất luận tội!"
Tại lối vào, hai hắn thủ vệ tay cầm trường thương lớn tiếng quát bảo ngưng lại.
Đối mặt với bọn họ quát hỏi, Thẩm An Tại tiến lên một bước, chắp tay mở miệng.
"Linh Phù sơn, phong chủ Thanh Vân phong, đến nhà bái phỏng Mạc điện chủ, mong được thông báo."
Hai tên thủ vệ liếc nhau, đánh giá ba người Thẩm An Tại một phen, sau đó mắt lộ vẻ cười nhạo.
"Chỉ là một con kiến Đoán Thể cảnh, không có tư cách vào điện bái phỏng!"
Không chút che giấu ngữ điệu khinh miệt, Thẩm An Tại còn chưa lên tiếng, Mộ Dung Thiên bên cạnh đã nhíu mày.
Hưul
Thiên Thanh kiếm đột nhiên ra khỏi vỏ, kiếm áp sắc bén bao phủ nơi đây.
"Dám ăn nói lỗ mãng với sư phụ ta, ngươi thật to gan!"
Hai tên thủ vệ bị Vô Song Kiếm kia ép tới kinh hãi mặt biến sắc, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.
Bọn họ cũng chỉ là lính lác gác cổng phủ nhận một câu, không ngờ Thẩm An Tại không tức giận, đồ đệ của hắn vậy mà một lời không hợp liền rút kiếm ra.
"Đồ nhi."
Thẩm An Tại nhẹ giọng mở miệng.
Mộ Dung Thiên lạnh lùng nhìn hai người một cái, thu kiếm vào vỏ.
Tôn Ngạo ở phía sau nhàn nhã, cũng không nói gì.
Trước khi đến đây, Thẩm An Tại đã tận lực dặn dò hắn không nên vọng động, hơn nữa hắn cảm thấy mấy cái lông tơ nho nhỏ này còn không cần để hắn tự ra tay.
"Thẩm mỗ hiện tại khách khí với các ngươi, không có nghĩa Thẩm mỗ không biết cáu kỉnh, Mạc điện chủ nếu không ra gặp mặt, vậy Thẩm mỗ sẽ đổi sang một loại phương thức khác để đến bái phỏng."
Ánh mắt Thẩm An Tại lạnh nhạt, trong mắt có huyền quang hiện lên.
Động Thiên Linh nhãn dễ dàng xuyên qua tầng tầng trận pháp phòng hộ của Nam Quyết điện, nhìn vào chỗ sâu bên trong.
Trong chủ điện, một hán tử đầu trọc dáng người khôi ngô đang ngồi, bỗng nhiên nhíu mày, đối diện với ánh mắt hư không kia, âm thầm kinh hãi.
Xem ra lời đồn không phải là giả, Phong chủ Thanh Vân phong Thẩm An Tại này, tuyệt đối không phải là tiểu nhân vật!
"Ha ha ha, Thẩm Phong chủ đại giá quang lâm, Mạc mỗ không có tiếp đón từ xa, mong rằng rộng lòng tha thứ."
Chỉ trong nháy mắt, thân hình Mạc Cương đã xuất hiện ở lối vào, đồng thời còn giả vờ tức giận quát lớn hai tên lính trông cửa.
"Mắt chó của các ngươi mù hay sao mà Thẩm phong chủ cũng dám cản ở bên ngoài?"
Hai gã trông coi liếc nhau, mặt lộ nụ cười khổ.
Được, dù sao để cho đám người mình ra oai phủ đầu cũng là vị đại nhân này, hiện tại mắng mình cũng là vị đại nhân này.
Cảm giác bi ai của tiểu nhân vật chính là như vậy.
Sau khi quát lớn xong, Mạc Cương lại đổi khuôn mặt tươi cười nghênh đón.
"Thẩm phong chủ, không tiếp đón từ xa, không tiếp đón từ xa, không biết vì sao đến đây?"
Thẩm An Tại nhìn đại hán khôi ngô đầu trọc cười ha hả trước mặt.
Nhìn qua dường như Mạc Cương cực kỳ hiền lành dễ sống chung, nhưng hắn biết rõ, người có vẻ mặt tươi cười như vậy mới là cân phải đề phòng nhất.
"Mạc điện chủ đúng là quý nhân hay quên, mấy hôm trước sứ giả Nam Quyết điện ngươi tới Bắc Minh triều giúp tống khứ tà ma ngoại đạo, sao lại quên?"
Thẩm An Tại lười nói nhảm, trực tiếp đi thẳng vào vấn đề hỏi chuyện Vu Hà.
Ánh mắt Mạc Cương chớp lên, sau đó thở dài mở miệng: "Chết nhiều người như vậy, bản điện chủ cũng cảm thấy tiếc nuối sâu sắc. Vu Hà sớm đã bị trục xuất khỏi Nam Quyết điện, hôm nay chúng ta cũng chỉ có thể sai người toàn lực truy bắt mà thôi. Nếu Thẩm phong chủ nhìn thấy hắn vậy có thể chém đầu không tha!"
Hai mắt Thẩm An Tại híp lại, nhìn chằm chằm hắn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận