Mang Theo Siêu Thị Lớn Đào Vong

Chương 1000: Trung Tâm Chăm Sóc Sau Sinh Nhi Khang

Chương 1000: Trung Tâm Chăm Sóc Sau Sinh Nhi KhangChương 1000: Trung Tâm Chăm Sóc Sau Sinh Nhi Khang
Những gì bên trong cửa hiện ra ngoài sự mong đợi của cô.
Tầng này trông quá sạch sẽ, gọn gàng, cô ấy còn nghĩ mình sẽ thấy một phòng thí nghiệm khi mở cửa, nhưng không ngờ lại thấy một căn phòng đầy ắp các vật trang trí mang màu sắc tôn giáo.
Lưu Ngưng Vân mặt mày nghiêm trọng, không dám bước vào, chỉ đứng ở cửa nhìn vào bên trong.
Trần nhà của căn phòng này treo lủng lẳng từng tâng màn màu đỏ máu, lắng lặng rủ xuống, trên tường đặt hàng loạt giá đèn, vô số nến màu trắng cháy không tiếng động, nhưng ánh sáng chúng tỏa ra lại là màu xanh nhạt.
Ánh sáng xanh của nến phản chiếu màn đỏ, trông cực kỳ quái dị.
Sâu trong bức bình phong có một bàn thờ, cách đó khá xa, Lưu Ngưng Vân không thể nhìn rõ, cô ấy cũng không dám vào xem kỹ, vội vàng đóng cửa lại!
"Âm!"
Lưu Ngưng Vân giật mình quay đầu, thấy một cánh cửa ở cuối hành lang được đẩy ra từ bên trong.
Hít một hơi, Lưu Ngưng Vân theo bản năng cho rằng mình không thể bị phát hiện!
Quay trở lại thang máy đã không kịp, không còn cách nào, Lưu Ngưng Vân đành đẩy cửa chưa khóa và chui vào.
Tiếng bước chân vang lên bên ngoài cửa, không lâu sau cô ấy nghe thấy tiếng "ding" nhẹ nhàng, đó là tiếng cửa thang máy đóng lại.
Thở phào nhẹ nhõm, Lưu Ngưng Vân nắm tay cầm cửa, vừa muốn mở cửa ra, cảnh tượng trước mắt bỗng chốc thay đổi.
Ánh sáng nến xanh bắt đầu lay động, những tấm màn che màu đỏ dày cũng bắt đầu di chuyển dù không có một luồng gió nào, khí lạnh cắt da cắt thịt ập tới khiến Lưu Ngưng Vân tái mặt!
Cô ấy không quay đầu nhìn lại sâu trong phòng, không chút do dự mở cửa và lao ra ngoài!
Một cơn gió mạnh thổi từ phía sau đánh úp tới, Lưu Ngưng Vân biết mình đã liều lĩnh, nhưng không hối hận vì đã phát hiện ra dấu vết của trung tâm chăm sóc sau sinh ở tâng hầm hai, chỉ cần có thể thoát ra một cách an toàn...
Đột nhiên cảm thấy đau đớn dữ dội ở bụng!
Lưu Ngưng Vân lảo đảo ngã xuống đất.
Trong lòng càng thêm nghiêm trọng, Lưu Ngưng Vân hoang mang không yên, nhưng với kinh nghiệm phong phú, cô ấy lập tức sử dụng một gói chữa trị, cơn đau bụng lập tức giảm bớt, cô ấy lăn lộn và bò tới trước thang máy, điên cuồng bấm nút, đồng thời quay đầu nhìn lại.
Cánh cửa kia đang từ từ tự đóng lại, ánh sáng xanh lè từ bên trong tràn ra, chiếu lên sàn nhà bóng loáng, như dòng ác khí đang chảy. Ác khí ấy không cam lòng bị cửa chặn lại, cuối cùng cánh cửa đóng sầm lại, trái tim Lưu Ngưng Vân cũng trong tiếng đóng ấy mà miễn cưỡng từ không trung rơi xuống.
"Dingl"
Thang máy đến, cửa mở ra.
Đồng tử Lưu Ngưng Vân co lại.
"Lưu cô, sao cô lại ở đây?"
Bạch Khương không biết những gì Lưu Ngưng Vân đã trải qua, cô đang xem ảnh do Kim Tô Mỹ cung cấp, nhưng trong thông tin thuộc về "Bạch Khương”, chỉ có bản ghi uống thuốc là có giá trị, thông tin khác đều rất sơ lược và không có ý nghĩa gì.
Đến mười một giờ tối.
Cô vừa dời ánh mắt khỏi đồng hồ trên tường thì nghe thấy tiếng gõ cửa và giọng hỏi của Trân Hồng: "Cô Bạch, tôi vào được không?”
Cô ngồi thẳng dậy: "Vào đi."
Manh mối quan trọng: Thuốc bổ, cuối cùng cũng được đặt trước mặt cô.
Đó là một bát thuốc Đông y, trông đen nhánh, hơi nóng bốc lên, rõ ràng vừa được rót ra từ ấm thuốc.
Trân Hồng để bát thuốc trên khay xuống bàn: "Hơi nóng, cô chờ một chút rôi uống nhé."
Ánh mắt Bạch Khương luôn dõi theo bát thuốc, chỉ ngửi mùi và nhìn vẻ ngoài, bát thuốc này không có gì bất thường.
Trân Hồng ngôi xuống bên cạnh, Bạch Khương nhìn qua: "Cô đi làm việc đi, tôi uống xong sẽ gọi cô đến dọn."
Trân Hồng mím môi cười: "Chúng tôi có quy định, phải tận mắt nhìn thấy cô uống thuốc, điều này sẽ được ghi vào nhật ký công việc."
Quả nhiên.
Nhưng Bạch Khương không quá căng thẳng, cô có siêu thị, từng thử nghiệm việc đưa thứ không muốn ăn vào siêu thị, hiệu quả rất tốt.
Chờ một lát, thuốc đã nguội, cô cầm bát thuốc bằng hai tay, nhẹ nhàng thổi một hơi để giảm nhiệt độ, sau đó nghiêng người, nghiêng đầu làm động tác uống.
Cô "uống" xong rất nhanh, dùng tay áo lau miệng, đặt bát xuống bàn, ngẩng đầu lên lại thấy Trần Hồng ngồi thẳng tắp đang vươn đầu nhìn cô.
Dáng vẻ này rất kỳ quặc, khiến cô ta trông giống như một con thăn lằn đang vươn dài cổ.
Bạch Khương mặt không đổi sắc: "Dọn dẹp đi, tôi muốn đi rửa mặt rôi ngủ, sau đó cô đừng làm phiền tôi nữa, tôi sẽ ngủ đến sáng."
"Được ạ." Trần Hồng đứng dậy nhanh chóng đặt bát trống lên khay, cầm khay và rời đi.
Cửa đóng lại, Bạch Khương đi qua khóa cửa lại từ bên trong, còn kẹp một cái chổi vào tay nắm cửa để chặn, sau đó mới trở lại ghế sofa ngồi xuống, lấy ra một cái bát to từ siêu thị, bên trong là nước thuốc cô đã lén chuyển vào. Cô không uống thứ đó, nhưng khi lại gần có thể cảm nhận được mùi đắng nồng của thuốc, bên trong còn lẫn mùi tanh không thể bỏ qua.
Bạn cần đăng nhập để bình luận