Mang Theo Siêu Thị Lớn Đào Vong

Chương 1144: Hoa Đào Nở Rộ

Chương 1144: Hoa Đào Nở RộChương 1144: Hoa Đào Nở Rộ
Chương 1144: Hoa Đào NO Rộ
Quả nhiên, sau khi trút bâu tâm sự, Cốc Hinh cảm thấy thoải mái hơn, gương mặt cô ấy lại xuất hiện nụ cười mà Bạch Khương quen thuộc, đó mới là Cốc Hinh mà cô biết.
"Thôi không nói chuyện của chị nữa, nghe nói khủng hoảng của em đã qua rồi, vết hông trên mắt em là sao vậy?" Cốc Hinh tới gần nhìn: "Trông giống hoa đào ghê, lần trước gặp còn chưa có mà."
Bạch Khương chạm tay lên mắt, từ sau khi ghé qua cửa hàng tiện lợi, một dấu ấn hoa đào trong một mắt của cô đã biến mất, nhưng mắt còn lại vẫn còn vết hồng. Cô liên tục suy nghĩ trong hai ngày này:
Dấu hoa đào này rốt cuộc là ứng với Vương Đại Cường, hay ứng với nguy cơ mà Thẩm Tịnh Tú gặp phải.
Từ quê nhà không có tin tức mới, Vương Đại Cường vẫn chưa chết.
Vậy đó là vấn đề ở quê nhà "bạn trai" Thẩm Tịnh Tú rồi.
"Thật kỳ lạ, chúng ta đều gặp phải hoa đào nát, nhưng dường như chỉ có mắt em có tận hai dấu ấn hoa đào." Cốc Hinh nói.
"Có lẽ vì chỉ có mình em chọc phải hai đoá hoa đào nát lận." Xen vào nhiều việc, nên mới hiện ra.
"Chẳng phải em còn nói đoá hoa đào nát của Tiểu Chung cũng đang nhắm vào em sao, sao không thấy thêm một đoá nữa?" Cốc Hinh không phải muốn Bạch Khương có thêm một dấu ấn, chỉ thấy kỳ lạ.
Chung Kính Dương nói: "Không giống nhau, Điêm Chanh ghi thù Bạch Khương, chứ không muốn Bạch Khương yêu cô ta."
Cốc Hinh ngẩn ra rồi cười: "Cũng phải, tự nhiên đầu óc chị kẹt cứng rồi." Rồi quay sang quan tâm Chung Kính Dương: "Hoa đào xấu của cậu đã giải quyết được chưa?"
"Cả ngày hôm nay Điềm Chanh không xuất hiện, có lẽ vì tôi và Bạch Khương không có thiết bị điện tử, cô ta cần thiết bị điện tử làm trung gian."
Cốc Hinh cảm thấy mở mang tầm mắt: "Loại ma này cũng có sao, đúng là thế giới rộng lớn chẳng thiếu điều kỳ lạ."
"Tối qua bọn em đặc biệt để lại một kẽ hở cho cô ta chui ra, cô ta khó khăn lắm mới hiện thân từ trong TV bọn em đập nát TV cô ta ký sinh vào TV nên có thể đã bị thương rồi." Bạch Khương hy vọng Điềm Chanh từ bỏ.
Mới bốn ngày kể từ khi vào phó bản này, cô cảm thấy như đã qua lâu lắm rồi.
Bên cạnh, Chúc Trọng Thủy vẫn không nói gì, mấy người Bạch Khương đều thấy lạ, gọi anh ta mấy lần mới tỉnh, nhưng ánh mắt vẫn có chút ngây ngô.
Cốc Hinh thu tay lại, quan tâm hỏi: 'Ký ức của anh vẫn chưa hoàn toàn phục hồi sao?"
Chúc Trọng Thủy cười gượng: "Có lẽ là lân đầu tiên làm phó bản nhập vai, có chút không quen." Nói xong câu này, anh ta cúi đầu xuống, thấy vậy họ cũng không quấy ray thêm.
Bạch Khương không quay về công ty và ký túc xá, điện thoại di động cũng mất, cô tò mò về tình hình của một đồng nghiệp cũng là bạn cùng phòng khác, Đằng Điềm, nên dùng điện thoại công cộng để gọi cho bạn cùng phòng.
Khi nhận được điện thoại của cô, bạn cùng phòng kích động không ngừng: "Bạn đi đâu vậy, bố và anh của bạn đang phát điên ở cổng công ty đấy!" Cô nghe bạn cùng phòng than thở va NPC cha con nhà họ Bạch, rồi hỏi thăm tin tức về Đằng Điềm.
Đẳng Điềm vẫn chưa trở về, gọi điện cũng không liên lạc được.
"Công ty cũng đã báo cảnh sát rồi."
Bạn cùng phòng thở dài bất lực: "Chuyện gì thế này, ký túc xá chúng ta mới có vài người, mà mấy ngày nay đã báo cảnh sát ba lần, bạn, Tịnh Tú và Tiểu Điềm, hai người họ hoàn toàn không liên lạc được, ít nhất bạn còn gọi điện cho mình, bạn nói xem họ có thật sự gặp chuyện gì không?”
"Cảnh sát đã đến ký túc xá hỏi thăm bọn mình, hỏi vê chuyện bạn trai của Tịnh Tú, nhưng Tịnh Tú rất ít khi nói chỉ tiết về bạn trai của cô ấy, bọn mình cũng không biết gì..."
Sau khi cúp điện thoại, tâm trạng của Bạch Khương có chút sa sút.
Bước ra khỏi buồng điện thoại, ánh hoàng hôn xiết qua vẫn lưu lại chút ấm áp trên người cô, một đêm nữa lại sắp đến, hy vọng đêm nay cũng có thể bình an qua đi.
Buổi tối, bốn người cùng ở khách sạn, Bạch Khương và Cốc Hinh ở chung một phòng.
Đêm đó, vào khoảng mười hai giờ, Điềm Chanh lại xuất hiện trong TV, Bạch Khương dùng cách cũ để phá hủy TV.
Ở phòng kế bên, Chung Kính Dương bước qua đống mảnh vỡ của TV, mở cửa ra ngoài.
Anh gõ cửa phòng bên cạnh, Bạch Khương không mở cửa, hai người trao đổi qua cánh cửa.
"Điềm Chanh đang yếu đi, lần này tốc độ tải phân mềm trò chơi đã chậm lại." Vì vậy, trước khi phần mềm trò chơi tải xong, anh đã đập vỡ cái tivi.
Tình hình bên Bạch Khương cũng tương tự, hai người trao đổi thông tin với nhau và phát hiện rằng tốc độ tải trò chơi bên Bạch Khương còn chậm hơn. Có vẻ như sức mạnh của Điềm Chanh đã tập trung nhiêu hơn vào Chung Kính Dương.
"Có lẽ sau này cô ta sẽ không đến tìm em nữa." Bạch Khương đoán, Điềm Chanh chắc sẽ tập trung toàn lực tấn công Chung Kính Dương, hoặc sức mạnh của Điềm Chanh đang dần yếu đi, có lẽ sắp tới cô ta sẽ không còn đủ sức đối phó với Chung Kính Dương nữa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận