Mang Theo Siêu Thị Lớn Đào Vong

Chương 1218 - Giao Hàng Hạnh Phúc



Chương 1218 - Giao Hàng Hạnh Phúc



Người giao hàng càng đi càng xa, cắn răng, Trì Tiểu Điền đi theo.Cô ấy gần như chạy nhanh theo!Nhưng bóng dáng người giao hàng vẫn nhỏ dần, khoảng cách giữa hai người càng lúc càng xa, cuối cùng biến mất khỏi tầm nhìn của Trì Tiểu Điền.Không còn cách nào khác, Trì Tiểu Điền đành phải quay lại.Cô ấy mang đồ ăn vào nhà vừa đặt lên bàn, điện thoại lập tức hiện thông báo mới.Là "bạn trai" gửi tin nhắn hỏi cô ấy đã nhận được đồ ăn chưa.- Tất cả đều là món em thích, mai em muốn ăn gì anh sẽ mua cho.Trì Tiểu Điền mím môi, cân nhắc rồi trả lời:- Nhìn có vẻ ngon, cảm ơn anh.Lời lẽ lạnh nhạt khách sáo này bạn trai cũng không để ý, ngược lại cảm thấy bạn gái chịu hồi âm là dấu hiệu tốt, nên liên tục gửi thêm vài tin nhắn nữa.Trì Tiểu Điền vừa đáp qua loa vừa mở đồ ăn, món hải sản ngập nước sốt thơm ngon hiện ra trước mắt, cô ấy đói nửa ngày nay không nhịn được mà nuốt nước bọt, mắt cũng xanh lè.Cố gắng rời mắt đi để bình tĩnh lại, cô ấy mới cầm đũa lật qua lật lại, nhìn thế nào cũng thấy món này rất bình thường, nhưng cảm giác lại không tốt lắm.Cô ấy đưa gần mũi ngửi thử, ngửi thấy mùi gia vị nồng nặc.Do dự xem có nên thử một chút không, ý nghĩ này vừa xuất hiện miệng lập tức tràn đầy nước bọt.Không thể để đây nữa! Trì Tiểu Điền nhanh chóng chụp vài tấm ảnh gửi cho Bạch Khương, sau đó thu dọn đồ ăn mang ra ngoài cửa rồi đóng cửa lại, cố vỗ ngực để kiềm chế cơn thèm ăn, thở dài: "Nhìn được mà không ăn được, khó quá."Ở phía bên kia, Bạch Khương nhận được bức ảnh của Trì Tiểu Điền, cảm ơn đối phương rồi kiểm tra lại bức ảnh và gửi cho Kim Nhã.Lần này, Kim Nhã cuối cùng cũng hài lòng và gửi ảnh món ăn tối nay của cô ta:- Tada! Ếch xào cay! Trông có ngon không?- Để mình nói cho bạn biết, cực kỳ cay, nhưng càng ăn càng ngon, mồ hôi đầy đầu nhưng không thể ngừng lại!Giống như buổi trưa, Kim Nhã có niềm đam mê mãnh liệt với ẩm thực, có thể gửi liên tiếp mười mấy tin nhắn, Bạch Khương phải đối đáp cẩn thận để cung cấp giá trị cảm xúc cho cô ta.Mãi cho đến khi Kim Nhã nói đủ và dừng lại, cô ta lại mời Bạch Khương chơi game."Bạch Khương" trước đây đã mua rất nhiều loại game, cô lấy cớ hoài niệm, kéo Kim Nhã chơi game cũ.Đến hơn chín giờ tối, cuộc trò chuyện này mới kết thúc.Tâm trạng của cô vẫn nặng nề. Hiện tại tình hình chưa rõ ràng, không biết chị Cốc Hinh và Đoạn Đái Dung ra sao rồi?Không lẽ thực sự đã xảy ra chuyện?Bạch Khương sờ vào lớp vảy lạnh buốt của Tiểu Hắc Xà, cảm thấy lòng mình nhẹ nhõm hơn.Thời gian tiếp theo, cô tiếp tục tìm kiếm trong nhóm lớn.Nhóm lớn có đến mười mấy vạn người! Tìm hai cái tên trong số lượng thành viên khổng lồ này chẳng khác nào mò kim đáy bể, Bạch Khương nhìn đến chóng mặt, mọi thứ trước mắt đều xuất hiện ảo ảnh.Cô tập một bài thể dục cho mắt, khi mở mắt ra nhìn thấy Tiểu Hắc Xà cuộn tròn bên cạnh như hình chiếc nhang muỗi, trên người lại có vết thương, vài chỗ vảy bị lật lên, lộ ra phần thịt đỏ tươi, vừa nhìn đã thấy rất đau."Mày bị sao vậy? Mày ra ngoài à?" Bạch Khương vội ôm lấy nó. Vừa rồi cô tập trung toàn bộ tinh thần vào điện thoại, không chú ý đến động tĩnh của Tiểu Hắc Xà.Tiểu Hắc Xà chạm vào trán cô, lưỡi rắn quét qua mặt cô vài lần.Lần này Tiểu Hắc Xà truyền lại vẫn là "đất", "đất", "đất", ngoài ra còn có một manh mối mới.Bạch Khương “cảm nhận” được thứ gì đó rất cứng rắn, thứ đó dễ dàng cắt qua “vảy” của cô, khiến cô “đau” đến co quắp lại, hoảng hốt lùi về phía sau.Đây là góc nhìn của Tiểu Hắc Xà, là cảm giác đau đớn của nó.“Mấy vết thương này là do bị những thứ cứng rắn đó cắt phải đúng không?” Bạch Khương nhẹ nhàng hỏi.Tiểu Hắc Xà bò lên cổ cô, làm thành một chiếc khăn quàng, thoải mái đặt đầu rắn trên vai cô.Bạch Khương bế nó xuống: “Để tao xịt thuốc xem có hiệu quả không.”Cô lấy bình xịt thuốc ra xịt một hồi, rồi dùng băng quấn lại. Tiểu Hắc Xà cảm thấy khó chịu, toàn thân rắn không cuộn lại được, cứ kêu rít mãi.“Cố chịu đựng nhé, tao cũng không biết thuốc này có hiệu quả với mày không, sáng mai kiểm tra lại, nếu không sao thì tao sẽ tháo ra.”Cô cảm thấy lòng mình mềm mại, không ngờ Tiểu Hắc Xà lại chủ động đi thám thính, thấy nó bị thương cô rất đau lòng.Cô nhìn Tiểu Hắc Xà trên ghế sofa, càng lúc càng tò mò về nó, nó thật thông minh, rốt cuộc là loại tồn tại gì vậy nhỉ?Nó, sau này cũng sẽ thân thiết với mình như vậy chứ?Khi mình hồi sinh, nó có thể cùng mình rời đi không?Tiểu Hắc Xà được ấp và sống bằng máu của cô, bây giờ đã trở thành sự tồn tại thân thiết nhất trong lòng cô. Giữa các cô không có bất kỳ bí mật nào, Bạch Khương hy vọng có thể mang đi một chút “kỷ niệm” từ nơi mà bố mẹ cô đã từng sống và đấu tranh, Tiểu Hắc Xà rất phù hợp.



Bạn cần đăng nhập để bình luận