Mang Theo Siêu Thị Lớn Đào Vong

Chương 913: Khu Phố Tiến Tài

Chương 913: Khu Phố Tiến TàiChương 913: Khu Phố Tiến Tài
Cổ Tú Hoa tối qua cũng đã mở cửa, và không gặp phải nguy hiểm nào.
Nghĩ đến đây, Bạch Khương lắc đầu từ chối ý định này.
Quá mạo hiểm, khi không có manh mối gì tốt nhất là tránh xa sự tiếp xúc trực tiếp với hồn ma giày cao gót.
Thời gian trôi qua nhanh chóng, Bạch Khương đặt báo thức lúc nửa đêm, khi báo thức reo, cô tỉnh dậy từ giấc ngủ.
Ngủ sớm giúp cô phục hôi tinh thần, sau khi rửa mặt Bạch Khương ngồi trong phòng khách và bắt đầu chờ đợi. Việc chờ đợi này không kéo dài lâu, chỉ mười phút sau, tiếng bước chân quen thuộc vang lại lên từ hành lang.
Theo tiếng bước chân, không khí cũng trở nên lạnh lẽo, dường như cái lạnh này len lỏi qua kẽ cửa, Bạch Khương không tự chủ được mà run rẩy.
Đêm qua không hề có cảm giác này!
Bạch Khương kinh hãi, sức mạnh của hồn ma này tăng lên? Hay là càng lúc càng mạnh? Điều này không tốt, càng ở lâu trong phó bản này càng nguy hiểm.
Ngồi yên trong phòng khách không di chuyển, Bạch Khương đan chặt hai tay, lắng nghe tiếng bước chân bên ngoài.
Cộc cộc cộc...
Cộc cộc cộc... Tiếng gót giày chạm sàn, không ngừng phát ra tiếng ôn. Càng lắng nghe kỹ, dường như trái tim cũng bị đồng điệu, cùng nhịp đập với tiếng bước chân.
Bịch bịch bịchI
Bịch bịch bịchI
Tư duy của Bạch Khương trở nên chậm chạp, đầu óc đầy ắp tiếng bước chân, suy nghĩ của cô bị đẩy vào góc hẻo lánh, sắp bị xóa sổ hoàn toàn.
Không đúng, không đúng!
Bạch Khương đột nhiên thoát ra khỏi trạng thái đó, dưới chân cảm giác như không còn đất đứng, cả người như được vớt ra từ bể nước, mồ hôi đầm đìa.
Nhưng điều khiến trái tim Bạch Khương đập nhanh hơn là, cô phát hiện mình không còn ở chỗ cũ, mà đứng trước tỉ vi, mũi chân hướng về phía... cửa ra vào.
Trong vài giây lơ đãng đó, cơ thể cô tự ý đi về phía cửa.
Tiếng còi báo động trong đầu cô điên cuồng vang lên, khiến dạ dày và ruột cô co thắt, quấn lấy nhau.
Cô vừa rồi muốn đi mở cửal
Không dám tập trung toàn bộ tâm trí để lắng nghe tiếng bước chân nữa, Bạch Khương trở lại ghế sofa, bật ti vi lên, cố gắng chuyển hướng sự chú ý của mình, sau đó quả nhiên không còn chuyện gì xảy ra nữa. Tiếng bước chân trên hành lang không dừng lại, như một bản nhạc quỷ ám khoan vào tai mỗi người.
Cộc cộc! Cộc cộc cộc!
Tiếng bước chân trên hành lang liên tục không dứt, nhiều người bị làm tỉnh giấc.
Một cư dân nào đó tức giận chửi thê một câu tục tĩu, vén chăn lên che đầu.
Cũng có một cư dân sống ở tầng hai không chịu nổi nữa, lấy dép lê mở cửa chửi ra ngoài: "Não ai có nước mà đi giày cao gót giữa đêm khuya vậy! Nếu để tôi thấy là ai thì tôi sẽ đánh gấy chân người đó! Ủa, không phải tầng của mình?"
Anh ta ngẩng đầu nhìn một cái, chẳng lẽ là tầng trên, anh ta tính khí nóng nảy, thình thình thình leo lên cầu thang, đến tầng ba, không ai thì đi lên tâng bốn, tâng bốn vẫn không có ai.
"Chẳng lẽ là tầng năm?" Tiếng bước chân vẫn vang vọng bên tai, người đàn ông tức giận tiếp tục leo lên, thê sẽ bắt gặp kẻ vô văn hóa đó tại trận!
Kết quả khi đến tâng năm, hành lang trống trải vẫn không một bóng người.
Tiếng bước chân vẫn vang vọng bên tai, người đàn ông cảm thấy hết sức mệt mỏi, lưng đổ một lớp mồ hôi lạnh!
Không có ai, nhưng tại sao lại có tiếng bước chân? Là, là mal Có mai
Người đàn ông hét lên một tiếng, lăn lộn một vòng chạy xuống lầu về nhà mình.
Sầm một tiếng đóng cửa, anh ta dựa vào cửa thở hổn hển, đầu óc quay cuồng lướt qua nhiều cảnh trong phim ma, nuốt nước bọt, cổ họng khô ráp như nuốt lưỡi dao, rồi anh ta bắt đầu ho khan mãnh liệt.
"Có lẽ là ảo giác... là do mình thức khuya gây ra rối loạn tinh thần... Hiện tại chẳng phải không còn tiếng động nữa sao?"
Người đàn ông lẩm bẩm, lại lắng nghe một lần nữa, bên ngoài thực sự không có động tĩnh gì.
Anh ta thở ra một hơi, dựa vào tường.
Anh ta đến phòng bếp lấy nước uống, uống xong mới cảm thấy nhịp tim cuối cùng cũng bình tĩnh lại một chút, lại bật đèn phòng ngủ, định để đèn sáng mà ngủ.
Nhưng sau trải nghiệm đó anh ta không thể ngủ lại được nữa, gần như là mở to mắt chờ đến bình minh.
Sau khi trời sáng, anh ta mệt mỏi trườn dậy khỏi giường, vội vã rửa mặt rồi mang theo cặp tài liệu đi làm.
Mở tủ giày lấy đôi giày da, trong khi đang xỏ giày, anh ta nhìn vào bê mặt giày đen bóng và bỗng nhiên nảy ra ý nghĩ: Đã lâu không mua giày, mình cần mua một đôi mới.
Ở căn hộ 304, tòa nhà số 5, Cốc Hinh cũng không ngủ được.
Tiếng gõ cửa đêm qua lại xuất hiện tối nay, từng cú đập vang lên vội vã và đầy lo lắng, nhưng nếu cố nghe xem là cửa nhà ai thì lại không rõ.
Cô ấy lấy hết can đảm đến gần cửa, và dán tai vào cánh cửa. Ở tầng này có người đang chửi mắng, có vẻ như còn có người mở cửa ra chửi lại, nhưng tiếng gõ cửa vẫn không ngừng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận