Mang Theo Siêu Thị Lớn Đào Vong

Chương 1299 - Kết nghĩa



Chương 1299 - Kết nghĩa



Khi trở lại xe buýt, con trai cầm món đồ chơi lên chơi, bỗng nhiên thở dài như người lớn: "Mẹ ơi, tại sao mẹ không cho con cầm theo chiếc xe nhỏ đó, con thích nó lắm."Mẹ không cho cậu nhóc chơi chiếc xe đó, lần này đi ra ngoài cũng không cho cậu mang theo, mặc dù đã mua cho cậu rất nhiều đồ chơi mới, nhưng cậu vẫn yêu thích chiếc xe đồ chơi đó nhất, không nhìn thấy, không chạm vào được lại càng thêm nhớ.Dưới ánh đèn mờ, khuôn mặt nhỏ của cậu con trai phúng phính, lộ ra ngây thơ đáng yêu, Bạch Khương cảm thấy trong lòng dâng trào tình mẫu tử, yêu thương tràn ngập.Cô không biết giải thích với con trai như thế nào, thực ra chính cô cũng không hiểu nổi.Xe buýt đến bến xe khách thành phố A vào khoảng hơn năm giờ sáng.Nơi này xa lạ, Bạch Khương thực sự sợ hãi, cô nắm chặt tay con trai, tìm một góc ngồi xuống đất, định đợi trời sáng rồi mới đi ra ngoài.Lúc bình minh, bến xe đã có rất nhiều hành khách ra vào, đây là thế giới hoàn toàn khác biệt so với hơn hai mươi năm cuộc đời mà cô từng trải qua, không tránh khỏi việc cô cảm thấy lo lắng.Nhưng cô cũng biết, đã đi đến bước này rồi, cô không thể sợ hãi mà lùi bước nữa.Chỉ có vào thành phố mới có thể kiếm tiền nuôi con và trả nợ.Khi trời vừa sáng, cô kéo con trai rời khỏi bến xe.Những ngày sau đó cô bận rộn tìm việc làm. Trong thời gian này cô từng bị lừa, nhưng may mắn là người không sao và cũng không mất tiền, cũng gặp được người tốt, họ chỉ cho cô cách tìm được chỗ thuê phòng giá rẻ mà tốt, cũng chỉ cô cách tìm việc làm có lương trả theo ngày.Cuối cùng, cô tìm được một công việc rửa bát trong quán ăn. Dù công việc rất mệt, nhưng tiền lương khá nhiều và có thể nhận lương theo ngày, quan trọng nhất là chủ quán đồng ý cho cô mang theo con trai đi làm, còn bao cơm tối.Cô bắt đầu làm việc từ mười hai giờ trưa đến tận mười hai giờ đêm, ngồi rửa bát cả ngày khiến cô đau lưng mỏi vai, mồ hôi chảy ròng ròng, không biết đã đổ bao nhiêu, cô mua một chai nước lớn pha nước muối, mỗi ngày uống hết bốn năm chai.Con trai của cô cuộn mình ở góc bếp tự chơi một mình nên cô cũng không cần phải lo lắng quá.Mười ngày trôi qua, Bạch Khương gầy đi trông thấy, đến nỗi lưng cô không thể thẳng lên được. Không còn cách nào khác, cô đành phải đi đến tiệm thuốc để mua loại cao dán rẻ nhất về dùng.Cuộc sống này thực sự quá khổ, cô nghĩ rằng khi rảnh rỗi mình cũng phải đi tìm một công việc khác, nhưng thực sự chẳng thể tìm được gì tốt hơn. Dù sao lương cũng tạm ổn, cô cắn răng chịu đựng qua ngày.Cuối cùng, cô nhận được cuộc gọi từ em gái Bạch Linh, gọi bằng điện thoại của em rể.Sáng hôm sau, vào khoảng hơn chín giờ, Bạch Khương dắt con đứng đợi ở đầu đường. Một chiếc xe sang trọng chạy tới… thực ra cô chẳng biết gì về xe cộ, nhưng chiếc xe trước mắt này toát lên hai chữ “giàu có”, nhìn vào là biết khác hẳn so với những người khác trên đường.Chiếc xe dừng lại trước mặt cô, cửa sổ xe hạ xuống, lộ ra một khuôn mặt quen thuộc ở ghế sau.“Chị cả, sao chị lại thành ra thế này?” Bạch Linh với mái tóc uốn xoăn, trang điểm tinh tế, khiến Bạch Khương không thể nhận ra đây chính là em gái mình.“Linh? Linh Linh?”“Lên xe đi!” Bạch Linh nói với giọng không kiên nhẫn.Bạch Khương vội vàng bế con lên xe.Bạch Linh hơi che mũi, ánh mắt không giấu được vẻ khó chịu: “Sao lại có mùi lạ như vậy?”“…Có lẽ là do chị rửa bát nhiều quá, bát đĩa rất nhiều dầu mỡ nên phải dùng nhiều nước rửa chén…” Bạch Khương cảm thấy hơi ngượng ngùng.“Được rồi, đi thôi! Đến thẩm mỹ viện.” Câu này Bạch Linh nói với tài xế.Đúng vậy, bây giờ cô ta thậm chí còn có cả tài xế riêng.Trong chưa đầy một tháng ở thành phố A, Bạch Linh đã hoàn toàn bị hấp dẫn bởi giàu sang phú quý. Nhà họ Vương đối đãi lịch sự và chu đáo giúp cô ta dễ dàng hòa nhập vào tầng lớp thượng lưu.Nhìn em gái mình như vậy, Bạch Khương cảm thấy rất xa lạ.Những trải nghiệm tiếp theo khiến cô càng thêm bối rối. Em gái Bạch Linh dẫn hai mẹ con cô đến một thẩm mỹ viện được trang trí lộng lẫy, ra lệnh một tiếng là Bạch Khương bị dẫn đi tắm, chăm sóc da, massage, làm tóc…Cô từ chối vài lần nhưng thấy mặt em gái mình tối sầm lại, cô không dám từ chối nữa.Sau một hồi bận rộn mấy tiếng đồng hồ, Bạch Khương nhìn mình trong gương với đôi mắt đầy xa lạ, rồi lại nhìn đứa con trai được dắt đến, cũng đã được ăn mặc như một tiểu tiên đồng.Bạch Linh hài lòng gật đầu: "Như thế này mới xứng là chị của em chứ. Đi thôi! Tối nay nhà họ Vương lại tổ chức tiệc, chị cả đi cùng em nhé!"Sắc mặt Bạch Khương không tốt. Câu nói này của em gái rõ ràng là đang chê bai mình, nếu mình vẫn giữ dáng vẻ nghèo khó như trước thì không xứng làm chị của con bé…



Bạn cần đăng nhập để bình luận