Mang Theo Siêu Thị Lớn Đào Vong

Chương 955: Đảo Hoang Biến Dị

Chương 955: Đảo Hoang Biến DịChương 955: Đảo Hoang Biến Dị
Vậy nên, người chơi mới bị nghi ngờ là gián điệp khó có kết cục tốt đẹp, dù sao chỉ có người chết mới giữ được bí mật.
Mặt Thích Tiểu Thất tái nhợt, môi run rẩy: "Họ dám coi thường mạng người như vậy..."
"Chúng ta vốn dĩ đã là người chết!" Mộ Dung nói.
Đã nói qua vài lần rồi, đây là trò chơi phó bản vô hạn trốn chạy, thực sự sẽ "chết" lại một lần nữa.
Tiếp theo, những người chơi mới đều trở nên ngoan ngoãn hơn nhiều, vài người thích nói chuyện, hoạt bát cũng trở nên yên lặng.
Vị trí thuyên trưởng nói không sai, sau năm giờ, từ xa Bạch Khương thấy được bóng dáng của một hòn đảo ở tận cùng mặt biển.
Một giờ sau, hòn đảo hiện ra trước mặt cô.
Đó là một hòn đảo chưa được khai phá, rừng cây um tùm, toàn bộ là màu xanh, không hề có dấu vết của sự can thiệp nhân tạo.
Tàu hàng tiếp tục tiến gần, sau đó bắt đầu di chuyển quanh đảo.
Bạch Khương thấy phía trước có một lỗ hổng, giống như một vịnh nhỏ, hai bên vịnh là cây cối um tùm cao lớn nghiêng về phía giữa, chắn kín mít, không một tia sáng nào lọt qua, nhìn vào vịnh chỉ thấy một mảng tối đen.
Tàu hàng chậm rãi đi vào, Bạch Khương không ra ngoài, cô nhìn qua cửa sổ bên cạnh phòng.
Hóa ra bên trong vịnh là một thế giới khác, ở đây thực sự có một con đường nước!
Không biết là hình thành tự nhiên hay là say này mới được đào bới, tàu hàng đi vào một cách nhẹ nhàng, không hề gặp khó khăn.
Tàu hàng tiếp tục đi vào, ít khi phải rẽ, Bạch Khương thấy cây cối bên cạnh con đường nước dày đặc không có kẽ hở, thỉnh thoảng có thú dữ lóe qua trong rừng, chưa kịp nhìn rõ đôi mắt đỏ thì đã biến mất.
Những người chơi lâu năm hầu hết không ra ngoài, mà ẩn mình trong phòng.
Lý do cũng đã nói rõ với người chơi mới, không biết hòn đảo này thế nào, trước tiên quan sát ở nơi an toàn, không có vấn đề gì mới ra ngoài.
Một số người chơi mới không nghe, ở trên boong tàu với vẻ mặt ngạc nhiên khen ngợi cảnh đẹp của đảo.
"Đây thực sự là phó bản game sao? Thật sự rất chân thực."
"Nếu bây giờ có máy ảnh thì tốt biết mấy, wow mọi người nhìn kìa! Bên kia có một cây bắt muỗi, to lớn quái"
"Cây kia thực sự rất to lớn, tôi nghĩ bốn người ôm cũng không xuể, chắc phải hàng trăm năm rồi nhỉ?"
Cảnh quan thiên nhiên hùng vĩ, chân thực và gây sốc này hiện ra trước mắt họ, khiến họ tạm thời quên đi nỗi sợ hãi mà việc bắt "gián điệp" của thuyền trưởng mang lại vài giờ trước.
Họ bị cuốn hút, trong khi thủy thủ đoàn tập trung điều khiển hướng đi của thuyền, còn cử người xuống nước trước để kiểm tra luông nước phía trước, sợ rằng luồng nước không được sử dụng nhiều năm đã đầy rẫy đá ngầm, việc tàu hàng mắc cạn giữa chừng chỉ là chuyện nhỏ, điều đáng sợ là nếu đáy tàu bị hỏng, ở nơi này không thể sửa chữa.
Phó thuyền trưởng nói với thuyên trưởng: "Chắc chắn sẽ không sao đâu, khi đó rút lui khỏi đảo, đội ngũ cũng đi qua luồng nước này, không lý do gì mà hai mươi năm sau nó lại bị chặn đứng."
Thuyền trưởng vẫn giữ vẻ thận trọng: "Cẩn thận một chút thì hơn."
Ánh mắt sắc lẹm của anh ta quét qua hai bên bờ, cơ bắp căng thẳng không hề giảm bớt kể từ khi tàu hàng vào vịnh nhỏ.
Những đôi mắt màu đỏ kia... là thú dữ sao?
Anh ta đã nghe nói về việc viện nghiên cứu được phong tỏa, tất cả các thể thí nghiệm đều đã được xử lý, không lẽ vẫn còn vấn đề.
Anh ta sờ vào một khẩu súng bên hông, là khi tàu tiến gân đảo hoang đã lấy ra từ ngăn kéo khóa.
Ngoài khẩu súng ngắn mà anh ta trân trọng cất giấu, trên thực tế cấp trên còn phát thêm hai mươi khẩu súng cho họ phòng thân, nói rằng đảo đã bỏ hoang nhiều năm, chắc chắn đầy rẫy thú dữ, đây là để họ sử dụng khi "khai hoang".
Khi viện nghiên cứu được dọn dẹp, hệ thống an ninh được khởi động lại thì mọi thứ sẽ an toàn.
Vì nhận nhiệm vụ này, thuyền trưởng đã đặc biệt tìm người từng rút lui khỏi đảo hoang, người đó đã già, hầu như mất hết răng, nói chuyện cũng không rõ ràng, nhưng anh ta vẫn kiên nhẫn tìm hiểu, biết được không ít bí mật của đảo hoang.
Sau khi suy nghĩ mãi, thuyền trưởng tự thấy mình đã chuẩn bị kỹ càng, cuối cùng cũng thấy yên tâm hơn một chút.
Quả nhiên, phía trước có từng đợt pháo sáng màu xanh phát ra, đó là tín hiệu từ những thủy thủ thám hiểm dưới nước để lại, con tàu chở hàng theo tín hiệu di chuyển từng đoạn một, suôn sẻ tiến về phía trước, đến khi tàu cập bến, những người thám hiểm đường đi trước đó đã ướt đẫm đứng trên bờ vẫy tay đón họ.
Ba người thám hiểm đường đi đều ở đó, có vẻ như không chỉ vùng nước an toàn mà trên bờ cũng an toàn.
Thuyền trưởng yên tâm, những đôi mắt đỏ trong trí óc anh ta dần phai nhạt, anh ta bắt đầu hô hào mọi người: "Chúng ta sẽ ở trên tàu qua đêm nay, ngày mai khi trời sáng sẽ tiếp tục hành trình đến viện nghiên cứu."
Bạn cần đăng nhập để bình luận