Mang Theo Siêu Thị Lớn Đào Vong

Chương 1291 - Mộ Dung gia – Kết



Chương 1291 - Mộ Dung gia – Kết



44 điểm này thật không dễ gì mà kiếm được, trong phó bản lần này, Bạch Khương đã sử dụng một gói chữa trị bình thường và một gói chữa trị linh dị.Khi trở về khách sạn, Bạch Khương sắp xếp lại những gì đã thu thập được từ phó bản [Mộ Dung], chống nạnh hài lòng nhìn một lượt, cuối cùng cũng cảm thấy mình không lỗ quá nhiều.Phó bản lần này quả thật đã chịu nhiều khổ sở, nhưng thu hoạch lại ngoài mong đợi. Nếu ở một phó bản bình thường, cô có tự đi mua sắm thì cũng khó mà gom đủ nguyên liệu cơ bản trong thời gian ngắn.Nghiên cứu trận dưỡng hồn đã có chút tiến triển, giờ đây nguyên liệu đã đủ, Bạch Khương càng thêm tự tin.Phó bản nhập vai chiều nay Cốc Hinh không tham gia được, nhưng ngày kia, chị Cốc Hinh nhất định phải tham gia, vì mỗi tuần cần làm một lần mà.Cô tiếp tục nghiên cứu trận pháp dưỡng hồn, tính toán chậm nhất là tối nay phải hoàn thành, để ngày mai chị Cốc Hinh có thể nghỉ ngơi một ngày, và ngày kia sẽ sẵn sàng để vào phó bản.Tất nhiên, cô cũng rất coi trọng phó bản nhập vai vào buổi chiều, tranh thủ vẽ một lá bùa định thần và một lá bùa trừ tà.Sau khi cẩn thận gấp bùa lại và cất đi, Bạch Khương nhìn vào đồng hồ…đã ba giờ chiều, thời gian hẹn là ba giờ rưỡi.Cô bước ra khỏi phòng, trước tiên đến phòng sách một chút.Sau khi nhét quyển sổ ghi chép những ghi chú về phó bản buổi sáng vào kệ sách, Bạch Khương ngồi xuống bên cạnh Thẩm Tịnh Tú.Thẩm Tịnh Tú rất thích hội hỗ trợ Minh Dương!Cô ấy được ở trong một căn hộ sang trọng, không cần phải tốn tiền đến phòng tập thể dục mà vẫn có thể tập luyện, còn có ba bữa ăn miễn phí mỗi ngày! Quan trọng nhất là có một phòng sách, bên trong là những thông tin về phó bản được tích lũy qua nhiều năm!Thẩm Tịnh Tú cảm thấy mình như chuột sa vào chĩnh gạo, mỗi ngày đều vui vẻ quên cả đường về. Tuy nhiên, cô ấy vẫn sợ hãi và lo lắng về phó bản nhập vai, lúc quyết định bước chân vào con đường này, cô ấy từng rất tự tin, nhưng chỉ một lần đã đủ để gieo rắc nỗi sợ hãi vào lòng cô.Cô ấy suýt nữa đã mất mạng trong phó bản đó, mất hết tất cả đồng đội, suốt một tuần qua, cô ấy thường thức giấc trong nước mắt ướt đẫm gối, nhưng khi mở cửa phòng, cô ấy đã thu xếp lại tâm trạng, không để đồng đội hiện tại nhận ra điều gì.Cô ấy biết mình không có năng lực bằng người khác, nên đã cố gắng rất nhiều, rèn luyện, đọc ghi chép, không muốn để đồng đội nghĩ rằng mình yếu đuối, không đủ khả năng.“Đừng quá căng thẳng, còn nửa tiếng nữa mới ra ngoài, hay là nghỉ ngơi một chút đi?”Thẩm Tịnh Tú cười nhẹ, trên mặt lộ chút lo lắng: “Tôi rất căng thẳng, chỉ có đọc ghi chép mới giúp tôi bình tĩnh lại.”“Hay là cô làm bánh đi? Giờ chuẩn bị nguyên liệu, khi ra khỏi phó bản nhập vai, vừa kịp lúc để nướng bánh?” Bạch Khương không rành về làm bánh, có chút không chắc chắn: “Mấy thứ như bột mì nhào xong cần phải để đó lên men phải không?”Thẩm Tịnh Tú khẽ cười: "Đúng rồi, cần phải ủ lên men." Cô ấy thả lỏng tâm trạng: "Vậy bây giờ tôi sẽ đi chuẩn bị nguyên liệu, đợi khi quay lại sẽ nướng bánh."Cốc Hinh đang ngồi ở phòng ăn uống nước, thấy họ cùng đến thì vẫy tay: "Muốn uống trà sữa không? Chị tự làm đấy, uống cũng ngon lắm."Bạch Khương tự rót một ly, ngồi xuống bên cạnh Cốc Hinh và nhấp từng ngụm nhỏ.Vị trà quyện với hương sữa, khi vào miệng ngọt dịu thật sự rất ngon, khiến Cốc Hinh rất vui: "Thật tuyệt, sau này khi Tịnh Tú mở tiệm bánh, chị sẽ mở tiệm trà sữa bên cạnh. À, hay là mở ngay cạnh siêu thị nhà Tiểu Khương đi, sau này chúng ta còn có thể chơi với nhau nữa."Bạch Khương nghiêm túc nhớ lại: "Cùng một con phố... Em nhớ có một tiệm sữa bột đã đóng cửa, gần đây đúng là đang có ý cho thuê."Cốc Hinh và Thẩm Tịnh Tú lập tức cười vui vẻ.Ba giờ hai mươi lăm phút, mọi người đúng giờ ra ngoài, vừa khéo trên đường gặp Úc Tử Kỳ, năm người cùng nhau đi đến đại sảnh nhiệm vụ.Đứng trước quầng sáng, Thẩm Tịnh Tú hít sâu một hơi, lấy ra chiếc chìa khóa của mình."Cố lên mọi người." Bạch Khương khẽ nói.Các đồng đội đặt tay lên tay cô, đó là hơi ấm thuộc về những người đang sống.Trước mắt bỗng xoay tròn, tất cả cùng tiến vào phó bản.*Trong làng hiếm khi nào nhộn nhịp như vậy, từ sáng sớm đã rộn ràng tiếng trống chiêng, tiếng pháo nổ không ngừng. Bạch Khương đổ một chậu nước bẩn ra đất bùn ngoài sân, kiễng chân nhìn về phía trước để xem động tĩnh.Cách vài con hẻm, làm sao có thể thấy được chứ?Chỉ là trong lòng như có hàng trăm con kiến bò, cuối cùng cô không thể chịu nổi nữa, quay vào nhà vơ vội vài bộ quần áo bẩn bỏ vào chậu không, kẹp vào hông rồi bước ra ngoài.Càng đến gần con hẻm của nhà tổ chức đám cưới, mùi khói pháo càng nồng đậm, Bạch Khương cuối cùng cũng đến cuối hẻm, liếc mắt một cái lập tức thấy đoàn xe chật kín hẻm, toàn là xe sang trọng cả, cô đã từng thấy những logo xe đó trên tivi, con trai cô cũng nói đó gọi là "biệt thự biết đi", rất đắt đỏ!Bạch Khương không thể kìm nén được khao khát và ngưỡng mộ trong mắt, thậm chí có chút ghen tị.Những người khác trong hẻm cũng đều đứng trước cửa nhà mình xem náo nhiệt, dân làng tò mò tụ tập ở đầu và cuối hẻm, đặc biệt là ở đầu hẻm…nơi đó có một khoảng đất rộng, hiện tại đang có múa lân, bọn trẻ con vừa reo hò vừa vỗ tay, trông rất say mê.Ở cửa nhà cuối hẻm, có người gọi Bạch Khương: “Chị Bạch ah, đi giặt đồ à?”Tiếng gọi này bị tiếng pháo che lấp, nhưng Bạch Khương vẫn nghe thấy. Tuy nhiên, cô giả vờ như không nghe, cúi đầu nhanh chóng cầm chậu đi ra bờ sông.“Ôi, sao đi nhanh thế, còn muốn tán gẫu với cô ấy vài câu nữa!”“Mấy ngày nay hình như cũng không thấy chị Bạch ra ngoài nhỉ? Bình thường chị ấy rất thích chơi bài với tụi mình mà.”“Giờ làm gì còn tâm trạng mà chơi bài! Nhà phía trước là em ruột của chị ấy, hai người là chị em sinh đôi sinh cùng ngày, giờ sinh cũng tương tự, nhưng chị gái cô ấy lại được người ta chọn trúng, giờ thì phát tài, sống cuộc đời sung túc, trong lòng cô ấy sao không buồn chứ?”“Đúng thế, nhưng phải nói là Bạch Linh thật may mắn, gia đình đó rất giàu có, nghe nói con trai độc nhất của ba đời nhà họ đã chủ động đến thăm hỏi, nhận cô ấy làm mẹ nuôi vì hợp bát tự…”“Ôi trời! Lễ vật còn tặng hẳn tám mươi tám triệu tám trăm tám mươi tám ngàn tám trăm tám mươi tám đồng! Lại còn tặng cả một chiếc xe hơi nữa, trời ạ, thật sự quá hào phóng rồi!”



Bạn cần đăng nhập để bình luận