Mang Theo Siêu Thị Lớn Đào Vong

Chương 1313 - Kết nghĩa



Chương 1313 - Kết nghĩa



"Chị em ruột thịt thì sao lại có mối thù nào qua đêm chứ, thôi được rồi, để tôi tìm người giúp cô kiểm tra thử xem. Nghe lời tôi, cô phải nói chuyện tử tế với chị cả, nhất định phải làm cho chị ấy tự nguyện."Sau khi cúp máy, Vương phu nhân nhắn tin cho trợ lý, rồi đặt điện thoại xuống và mỉm cười.Vương lão gia đang pha trà, trong thư phòng rộng lớn, qua tấm bình phong ngăn cách là Vương Thừa Tông đang làm bài tập.So với lần xuất hiện ở thôn Lưu gia trước đây, Vương Thừa Tông giờ đây đã thay đổi rất nhiều.Khi đó, cậu ta trông giống như một đứa trẻ bốn, năm tuổi, nhưng giờ đã cao hơn, thân hình cũng khỏe mạnh hơn, khuôn mặt có thêm chút thịt, vẻ xanh xao, yếu đuối đã giảm đi đáng kể, nhìn cậu ta bây giờ đã giống như một đứa trẻ sáu tuổi khỏe mạnh.Cậu ta chăm chú làm bài tập, Vương Thừa Tông từ nhỏ đã bị bệnh tật dày vò nên tính cách mềm mỏng, ngoan ngoãn.Bây giờ, khi sức khỏe đã tốt lên và có thể đi học, cậu ta càng ngày càng vui vẻ…đang ngồi ngay ngắn làm bài tập, bóng lưng thẳng tắp, nhìn qua đã thấy cậu ta là một tiểu thiếu gia được nuôi dạy cẩn thận trong gia đình giàu có.Nhìn con trai như vậy, Vương phu nhân không kìm được nước mắt rung rưng.Vương lão gia đưa cho bà ta một tách trà: "Em đã vất vả rồi, dạo này phải nhọc công giao thiệp với những người hạ đẳng như vậy."Vương phu nhân đón lấy bằng cả hai tay: "Vì con cái mà, cũng không đến nỗi mệt mỏi lắm, Bạch Linh cũng dễ dụ."Chỉ cần nhẹ nhàng, thân thiện hơn một chút, quan trọng nhất là cho nhiều tiền và trang sức, Bạch Linh đã hoàn toàn tin tưởng.Dù trong lòng có nghi ngờ nhưng cũng không dám thể hiện ra ngoài, bây giờ lại còn tích cực đi tìm chị cả của mình để làm mẹ nuôi cho Thừa Tông."Để cô ta đi tìm đi. Mặc dù có Lâm đại sư hỗ trợ, phần cắn trả này cũng không coi vào đâu, nhưng có cô ta ra sức làm việc, ít ra cũng giúp giảm bớt phần nào. Chúng ta cũng có thể đỡ tốn sức mà ít chịu tội hơn."Cho con trai nhận mẹ nuôi, mượn vận khí của mẹ nuôi để con tránh khỏi kiếp nạn, việc này không hợp lý với đạo lý Âm Dương, người thực hiện và người hưởng lợi đều sẽ bị cắn trả.Nhưng chỉ cần trả giá đủ, Lâm đại sư có thể giúp họ xử lý mọi chuyện. Nhiều năm qua, số lượng mẹ nuôi mà con trai nhận không dưới mười người, dù sao cũng gượng gạo mà nuôi con đến bảy tuổi.Mỗi năm, Lâm đại sư đều tính toán cho con trai một lần, suy đoán ra bát tự phù hợp nhất với vận mệnh của con năm đó.Năm nay vận may tốt hơn một chút, tính ra được là một cặp chị em song sinh, nhận một lúc hai mẹ nuôi thì có phần kỳ lạ, nên Vương phu nhân đã nói cấp dưới chỉ nhận một người trước.Dù sao nhà họ Vương cũng giàu có, đến lúc đó người còn lại tất nhiên sẽ tự tìm đến.Về sau, quả thật Bạch Khương đã đến, và cũng thực sự rung động. Không ngờ rằng Bạch Linh vì lòng riêng mà không đồng ý, sau đó lại gặp chuyện con gái út của Bạch Linh qua đời, Bạch Khương là người xem nặng đạo đức nên không dám nhắc lại chuyện này, tự động rời đi.Bà ta khẽ cười: “Người là do Bạch Linh đuổi đi, tất nhiên cô ta phải tự mình đi tìm về.”Vương lão gia cười hỏi: “Cô ta không nghi ngờ gì sao?”Vương phu nhân nhấp một ngụm trà, khen ngợi hương vị trà ngon, sau đó thờ ơ nói: “Nghi ngờ thì sao chứ, dù sao trước mặt em cô ta cũng không thể hiện điều gì.”Vương lão gia tưởng tượng ra cảnh tượng đó, như thể nhìn thấy một con thỏ đáng yêu đang cố gắng diễn xuất trước mặt mình, không nhịn được mà bật cười: “Em à, em lúc nào cũng vậy, luôn thích chơi đùa như thế.”“Cuộc sống quá tẻ nhạt, tìm chút niềm vui để chơi thôi.”Ở bên này, cặp vợ chồng quyền quý đang tình nồng ý mặn, vừa cười vừa thưởng thức trà, thì ở bên kia, Bạch Khương đưa con lên xe buýt, trên đường còn chuyển xe hai lần.“Mẹ ơi, chúng ta đi đâu vậy?”“Mẹ cũng không biết.” Bạch Khương vuốt ve gương mặt của con, ánh mắt lộ ra vẻ hoang mang.Khi nhận ra tro đen ngoài cửa sổ là từ tờ bùa cháy rụi, trong đầu cô chỉ còn một suy nghĩ: Nơi này không an toàn nữa! Phải rời đi ngay!Cô lập tức dẫn con trai rời khỏi, vì không biết đi đâu nên cô đành lên một chiếc xe buýt bất kì.Cảm giác như đang chạy trốn này đã khơi dậy trong cô một tiếng vọng khác từ sâu thẳm, cô lờ mờ nhìn thấy một vài hình ảnh, thậm chí cảm nhận được một cảm giác thần bí: Đó dường như là một cuộc đời khác mà cô đã từng trải qua.Đó là ký ức thuộc về cô.Khi nhận thức này xuất hiện, đầu óc cô bỗng nổ tung, ngồi đờ đẫn trên ghế và chìm vào cơn bão suy tư.



Bạn cần đăng nhập để bình luận