Mang Theo Siêu Thị Lớn Đào Vong

Chương 939: Khu Phố Tiến Tài

Chương 939: Khu Phố Tiến TàiChương 939: Khu Phố Tiến Tài
Cốc Hinh sững sờ một chút: "Thực sự có một người, nhưng không chết, đã chuyển đi!"
Mắt cô ấy sáng lên: "Đó cũng là một cô gái! Thời gian chuyển đi là bốn năm trước, ghi chú nói rằng cả gia đình gặp tai nạn xe chỉ còn mình cô ấy sống sót."
"Sau tai nạn người đó bị bại liệt, nghe nói do buồn bã quá mức còn mất khả năng nói, sau đó được cô ruột đón đi, nhà cũng đã bán đi."
Cô gái này thật sự quá thảm, Cốc Hinh nhìn một cái đã nhớ mãi, lúc này nhớ lại không nhịn được mà có chút kích động: "Nhìn như vậy thật sự có khả năng là cô ấy! Lúc đó chị cảm thấy lạ, rõ ràng xương cánh tay là của một người phụ nữ trưởng thành, từ bộ xương nhìn vào thì hẳn là không thấp, nhưng lại thật sự thấp..."
Lúc đó vội vàng chạy trốn, cũng không có thời gian suy nghĩ nhiều, bây giờ nghĩ lại toàn là điểm mấu chốt.
Góc nhìn sự vật, hóa ra là từ góc độ của một bóng ma ngôi trên xe lăn!
Như vậy bóc tách ra, chân tướng có vẻ như đang ở ngay trước mắt, Cốc Hinh kích động lấy điện thoại ra muốn xem tài liệu: "Chị tìm xem cô ấy tên gì, hình như gọi là gì Trân..."
Sờ vào túi, điện thoại biến mất.
Nhớ lại điện thoại của mình nhận được cuộc gọi ma quái nên đã ném đi, Cốc Hinh vội vàng hỏi Bạch Khương và Chung Kính Dương.
Điện thoại của Bạch Khương cũng ném đi, điện thoại mới của Chung Kính Dương thì còn, vì vậy lấy điện thoại của Chung Kính Dương xem nhóm chat của anh, lúc đầu Bạch Khương đã gửi tài liệu vào nhóm, mọi người đều có thể thấy.
"Tìm thấy rồi! Tên là Trì Trân Trân! Cũng có thông tin liên lạc, chị liên hệ ngay!" Cốc Hinh nói.
Trong lúc nói chuyện, họ đến tòa nhà số 2, Bạch Khương hỏi Chung Kính Dương tình hình nhà Đồng Lạc thế nào, cô biết Chung Kính Dương lúc chiều có qua giúp đỡ.
Chung Kính Dương nói: "Nhà cậu ta bị xi măng chặn gần hết, vì xi măng, cậu ta nghi ngờ ma có liên quan đến việc xây dựng nhà, dù sao chỉ có khi xây nhà mới dùng nhiều xi măng như vậy.'
Khu chung cư Tiến Tài rất cũ, thường ngày cư dân có thể cần sửa chữa, nhưng dù sao cũng không dùng hết nhiều xi măng như vậy.
Anh nói rồi lắc đầu: “Anh không nghĩ đó là cách hay, thời gian quá xa xưa, lúc đó mạng lưới thông tin cũng không phát triển, căn bản không thể tìm kiếm."
Phó bản sẽ không đưa ra câu đố không có lời giải.
Tuy nhiên, Đồng Lạc kiên định ý kiến của mình, Chung Kính Dương không khuyên can thêm.
Quay đầu nhìn lại, Cốc Hinh đang gọi điện thoại, cũng không quan tâm đến việc là nửa đêm.
Bạch Khương suy nghĩ một lát: "Em muốn lên đó xem thử."
“Anh cũng đi." Chung Kính Dương nói.
Cốc Hinh vội vàng tiến lại: "Chị cũng đi, điện thoại của đối phương đã tắt máy, chị sẽ chờ đến sáng mới liên lạc với Trì Trân Trân."
Không phải vì có nhiều tình cảm gì với Đồng Lạc, mọi người mới chỉ quen biết nhau một ngày mà thôi!
Vốn chỉ tạm thời cùng nhau làm bạn và cùng nhau làm phó bản. Nhưng mà, bây giờ mình rảnh rỗi, tốt hơn vẫn nên xem xét một chút, xem có thể giúp được gì không, đối với bản thân mình cũng là một sự rèn luyện.
Ba người thống nhất, cùng nhau vào tòa nhà số 2.
Tình hình của Đồng Lạc bây giờ không tốt, cậu ta bị kẹt ở một nơi, dùng đạo cụ cũng không thoát ra được.
Cậu ta vùng vẫy thử xem mình đang ở đâu, nhưng phát hiện mình không thể nhúc nhích. Quá lạnh! Cậu ta cảm thấy mình như bị đóng trong một khối băng, sinh mệnh dần dần tiêu tan trong cái lạnh thấu xương.
Đồng Lạc không muốn tin rằng mình sẽ thất bại. Cậu ta đã vào phó bản được vài ngày, mặc dù nhà cửa bị nước xi măng tràn vào, nhưng không gây hại gì cho cậu ta, tại sao đêm nay tình hình bỗng chốc trở nên xấu đi?
Dù sao cậu ta cũng có kinh nghiệm, nhanh chóng bình tính lại và suy nghĩ.
Ý tưởng trước đó của cậu ta có khả năng cao là đúng, bóng ma đóng đỉnh có lẽ đã bị hung thủ dùng xi măng đổ vào một chỗ nào đó ở tòa nhà số 2, những tiếng đóng đinh có thể là tiếng cầu cứu trước khi nó chất.
Nhưng vấn đề là, tại sao đêm nay mình lại bị chôn vùi mà không hề có dấu hiệu trước? Khi sự việc xảy ra cậu ta đang ngồi trong phòng khách, tư duy minh mẫn, biến cố chỉ xảy ra trong nháy mắt.
"Đêm nay là đêm thứ tư chúng ta bước vào phó bản, mặc dù phó bản chỉ yêu cầu chúng ta đưa ra danh sách ma, có vẻ như không đặt ra hạn chót, nhưng em đoán thực sự có giới hạn thời gian ẩn."
"Có lẽ nó chỉ cho chúng ta ba đêm để điều tra, những người chơi tìm ra ma trong khoảng thời gian này sẽ được miễn trừ, giống như em và Chung Kính Dương. Mọi người cẩn thận một chút, trước hết hãy qua đêm nay đã."
Khi bước vào tòa nhà số 2, Bạch Khương nhẹ giọng nói, sau đó dẫn đầu bước vào.
Vừa bước vào, cô cảm nhận không khí trở nên dính và đặc quánh, cơ thể như chìm vào trong một đầm lầy dày đặc, khó có thể di chuyển.
Bạn cần đăng nhập để bình luận