Mang Theo Siêu Thị Lớn Đào Vong

Chương 1121: Hoa Đào Nở Rộ

Chương 1121: Hoa Đào Nở RộChương 1121: Hoa Đào Nở Rộ
Chương 1121: Hoa Đào NO Rộ
Chọn được giày, cô ấy lại đề nghị mua chút quà cho gia đình bạn trai: "Chúng ta đến quá vội, không mang theo quà, đây là lần đầu tiên em đến nhà anh, như vậy thật thất lễ."
Bạn trai thấy bạn gái có lòng nhiệt huyết thì chỉ có thể tán thành, làm sao có thể phản đối?
Đồ đạc ngày càng nhiều, bạn trai phải xách hết túi này đến túi khác.
"Có lẽ hôm qua uống cà phê nhiều quá, tự nhiên em đau bụng, nhà vệ sinh ở đâu vậy?"
"Ở đăng kia! Phía trước rẽ trái lên lầu rồi rẽ phải, đi đến cuối hành lang là nhà vệ sinh công cộng." Bà chủ cười tươi chỉ đường.
"Bảo bảo, anh dẫn em đi nhé..." Bạn trai định đặt đồ xuống để đi cùng cô ấy.
"Không cần đâu! Chị gái này nói rất rõ ràng, em sẽ tìm được nhà vệ sinh, các anh cứ trò chuyện đi, nói là đồng hương mà, đợi em mười phút."
"Em thật sự tìm được chứ?”
"Thật sự được!"
Bạn trai không khăng khăng, đứng trông hành lý nhìn cô ấy châm chậm di ra ngoài.
Thẩm Tịnh Tú mang giày mới lên lâu hai vào nhà vệ sinh, từ cửa sổ nhà vệ sinh leo ra nhảy xuống, chui vào con hẻm nhỏ khác.
Thẩm Tịnh Tú vô cùng cảnh giác với tất cả mọi người trong thị trấn này, dẫu sao ở trung tâm thương mại mua đồ cũng đã ba lần gặp đồng hương, ai mà biết ở trạm xe còn bao nhiêu đồng hương nữa?
Thẩm Tịnh Tú không đến trạm xe, mà sau khi rời khỏi trung tâm thương mại đã tìm đủ mọi cách để mở khóa và trộm một chiếc máy, rồi lái xe rời đi.
Nghĩ đến đây, Thẩm Tịnh Tú oán hận đến cực điểm.
Đây đã được coi là địa bàn nhà bạn trai rồi? Nếu thực sự dễ dàng thoát khỏi như vậy thì cô ấy cũng không cần phải chạy trốn thê thảm như thế này!
Một bước sai từng bước sai, giờ đã đến lúc sinh tử tôn vong.
Xe máy phóng nhanh trên đường, đường rời khỏi thị trấn thì vắng vẻ, hai bên là rừng cây um tùm, tâm trạng của Thẩm Tịnh Tú chưa bao giờ được thả lỏng.
Xe bất ngờ chao đảo rồi lọt xuống hố, Thẩm Tịnh Tú tránh không kịp nên ngã theo, thân xe đè lên người khiến cô ấy kêu lên đau đớn.
Cái hố này rõ ràng do người đào, trên phủ một lớp ván mỏng, trên ván lại rắc một lớp đất mỏng, khiến cô ấy không kịp tránh mà rơi xuống.
Trong lòng càng lúc càng lo lắng, Thẩm Tịnh Tú không tiếc điểm tích lũy, lập tức mua một gói chữa trị bình thường để chữa lành vết thương trên người, sau đó dồn hết sức lực để trèo lên.
Cô ấy còn chưa trèo lên được, một tấm lưới lớn từ trên ném xuống bao lấy cô. Thẩm Tịnh Tú rút con dao gọt trái cây mà cô đã trộm từ cửa hàng ra để cắt lưới, nhưng lưới được đan bằng dây thừng rất chắc, không thể cắt đứt.
Cô ấy thở hổn hển ngước nhìn lên trên, có mười mấy cái đầu xuất hiện xung quanh miệng hố, gương mặt của họ ngược sáng khiến Thẩm Tịnh Tú không thể nhìn rõ biểu cảm, nhưng có thể cảm nhận được cảm xúc sôi trào của họ.
"Suýt nữa để cô ta chạy thoát, may mà bắt được!"
"Tiểu Tam thật không đáng tin, ngay cả một cô gái như thế này cũng không trông được."
"Đừng lãng phí thời gian nữa, nhanh lên...'
"Thả tôi ra!" Thẩm Tịnh Tú vừa chửi mắng vừa cầu cứu, đồng thời âm thầm bấm nút báo động khẩn cấp trên điện thoại.
Điện thoại hoàn toàn không phản ứng!
Thẩm Tịnh Tú không tin nổi lại lấy điện thoại ra xem, lúc này mới phát hiện bề mặt điện thoại đã đóng một lớp băng giá, lúc nãy cô ấy quá căng thẳng và kích động nên không để ý thấy điện thoại lạnh thấu xương.
Sao lại thế này?
Có quỷ vật linh dị ở đây sao?
Dù có vùng vẫy thế nào, Thẩm Tịnh Tú vẫn bị bịt miệng, trói tứ chỉ và nhét vào thùng xe ba gác.
Bên cạnh xe ba gác còn có vài chiếc xe máy, những chiếc xe này giấu trong rừng gần đó, không biết những NPC này đã đi đường tắt nào để đến trước và phục kích ở đây.
Trong thùng xe ba gác còn có một bọc đen, Thẩm Tịnh Tú không cam lòng bị bắt đi như vậy, âm thầm tháo dây trói, nhưng họ trói quá chặt, cô ấy thậm chí không thể động đậy ngón tay.
Trở về thị trấn, bạn trai cô ấy, với gương mặt hoang mang đang đứng một mình ở đầu đường, nhìn thấy xe tới thì mừng rỡ chạy qua.
"Tú Tú! Tú Tú, sao em có thể bỏ đi mà không nói gì với anh? Anh rất lo lắng!"
Bạn trai ôm chầm lấy cô ấy như ôm một báu vật quý hiếm.
Thẩm Tịnh Tú không vùng vẫy, cô ấy muốn tìm kiếm một kẽ hở đột phá từ chỗ bạn trai mình.
"Ưư,...
Bạn trai do dự: "Em muốn nói gì sao?"
Người lái xe ba bánh trừng mắt nhìn anh ta một cái.
Ánh mắt bạn trai lóe lên vẻ co rúm: "Không được đâu, mẹ không đồng ý." Sau đó anh tự an ủi mình, quay lại an ủi Thẩm Tịnh Tú.
"Không sao đâu, đợi chúng ta về đến làng, mẹ sẽ tha thứ cho em, lúc đó sẽ nấu cho em món gà nấu rượu mà anh từng mang đến cho em, em nói rất ngon và rất thích..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận