Mang Theo Siêu Thị Lớn Đào Vong

Chương 817: Sơn Trang Cổ Giá

Chương 817: Sơn Trang Cổ GiáChương 817: Sơn Trang Cổ Giá
"Thực ra thiếu gia định dẫn chúng tôi qua đó, nhưng anh ấy quá bận rộn." Cốc Hinh nhún vai, làm ra vẻ "bạn cũng hiểu mà".
Cả cô ấy và Bạch Khương đều cho rằng Bội Trân chắc chắn ở một viện khác, và chỉ chuyển đến viện lớn có hồ sen sau đám cưới buổi tối.
Đây là một vụ cược, may mắn là họ thắng, người hầu không nghi ngờ, cô ta đang cầm khay, một tấm vải đỏ che phủ thứ gì đó trên khay, rõ ràng cô ta đang chuẩn bị đi giao đồ.
Người hầu cười nói: "Tôi đang chuẩn bị đưa thứ này cho tiểu thư Bội Trân, hai người đi theo tôi nhé."
Ồ còn trùng hợp như vậy! Bạch Khương và Cốc Hinh nhìn nhau, tập trung hết sức.
Trên đường, Bạch Khương hỏi người hầu về sức khỏe của tiểu thư Bội Trân: "Nghe nói cô ấy không được khỏe lắm, chúng tôi không dám làm phiền nhiều."
Người hầu gật đầu: "Tiểu thư Bội Trân bị cảm và hoảng sợ trên đường, sức khỏe không tốt lắm, nhưng hôm nay tinh thần của cô ấy tốt hơn nhiều."
"Có lẽ vì hôm nay là ngày vui, nhưng hai vị cũng đừng ở lại quá lâu, thiếu gia đã dặn, phải để tiểu thư Bội Trân nghỉ ngơi nhiêu hơn."
Bên này, Bạch Khương và Cốc Hinh cùng theo người hầu đến nơi ở của tiểu thư Bội Trân.
Bên kia, Tưởng Thi Lôi và Gia Xuân Hải gặp nhau.
Họ gặp nhau một cách riêng tư.
Có lẽ việc gặp gỡ này được thúc đẩy bởi một điểm chung giữa họ... cả hai đều nhận được một lá thư từ Bạch Khương.
Có thể trong một cuộc gặp gỡ nào đó, ánh mắt của họ tình cờ giao nhau, trái tim không ngừng rung động...
Tóm lại, trong lúc hỗn loạn không biết phải làm gì, họ đã xem nhau là bạn và quyết định gặp mặt để nói chuyện.
Khi gặp nhau, trái tim họ đập nhanh hơn, Gia Xuân Hải ngượng ngùng gãi đầu, Tưởng Thi Lôi vuốt tóc, cả hai không dám nhìn nhau.
Trong lúc họ nói chuyện, không xa, Khổng Thư Huyên liếc nhìn, rồi cúi đầu nhìn điện thoại.
Trong nhóm, Lưu Luyến đang nói: "Thư Huyên, Thi Lôi, các bạn đi đâu vậy?”
Khổng Thư Huyên trả lời: "Mình đang đi với Thi Lôi một chút."
Lưu Luyến: "Các bạn ở đâu, mình đến tìm, mình rất sợ ở một mình."
"Ở gần cổng viện Hồng Mai, rẽ trái vào khu vườn nhỏ."
Lưu Luyến tắt màn hình điện thoại, mang giày và chuẩn bị chạy ra ngoài.
Ở cửa, một chàng trai vừa đi ngang qua.
Lưu Luyến ngạc nhiên: "Là anh sao, Phùng Chí Dũng, sao anh lại đến đây?"
Phùng Chí Dũng, người thường không mấy nổi bật, thậm chí trong nhóm mười hai người cũng chẳng nói nhiều.
Phùng Chí Dũng cười ngốc nghếch: "Tôi hơi lo lắng cho cô, nên đến xem. Cô định đi đâu? Tôi đi cùng cô nhé?”
Trái tim Lưu Luyến đập mạnh, cảm thấy mặt mình nóng lên: "Tôi, tôi muốn đi tìm bạn cùng phòng của mình."
"Vậy tôi đi cùng cô nhé."
Anh ta trông rất chân thành, lịch sự, mắt đăm đăm nhìn cô ấy, như thể nếu cô từ chối, anh ta cũng không thấy phiền phức, nhưng nếu cô đồng ý, anh ta sẽ như một hiệp sĩ bảo vệ cô, không để cô gặp bất kỳ nguy hiểm nào.
Lưu Luyến trong lòng bối rối, dù trước đó cô ấy chẳng mấy chú ý đến chàng trai này, nhưng giờ đây cô ngượng ngùng không dám nhìn vào đôi mắt của anh ta.
"... Được, được thôi."
Hai người cùng nhau đi về phía khu vườn nhỏ.
Đúng lúc, khu vườn nhỏ nằm ngay giữa viện Hồng Mai và viện Lục Trúc, không xa lắm.
Lưu Luyến tìm chủ đề để nói chuyện: "Mấy người cùng phòng khác của anh đâu?"
Phùng Chí Dũng nói: "Các cô không phải đã nói trong nhóm là Bạch Khương và Cốc Hinh đi tìm cô dâu chú rể rồi sao?"
"Kiến Thông đi tìm họ, tôi cũng thật ngưỡng mộ họ, đến bây giờ vẫn còn tâm trí chơi game, tôi thì đã không còn hứng thú nữa."
"Đúng vậy, tôi cũng không còn hứng thú chơi game nữa, tôi đã gọi xe, nhưng xe chưa đến."
Lưu Luyến thở dài."Thu Nghị Nhiên và Đặng Thiệu cũng gọi xe, họ định đi cùng nhau, nếu anh muốn đi, tôi sẽ đi cùng anh."
Lưu Luyến cảm thấy có người muốn nắm tay mình, tim đập nhanh hơn, cô ấy đan hai tay lại tránh đi, cảm thấy mọi chuyện tiến triển quá nhanh.
Phùng Chí Dũng vội vàng giải thích: "Tôi, con đường này không vững tôi sợ cô ngã, bây giờ gần trưa rồi cô đói không..."
Anh ta lúng túng nói lộn xôn, Lưu Luyến thấy mặt anh ta đỏ bừng, cô ấy cũng không kìm được mà đỏ mặt, giọng nói nhỏ như muỗi: 'Không, không sao..."
Sau lần này, hai người trở nên thân thiết hơn một chút.
Bạch Khương không biết vê động tĩnh của những người khác lúc này, càng không biết một chàng trai tên Kiến Thông đang tìm họ.
Điện thoại của cả hai không tắt máy, nhưng trong lúc họ không hay biết, điện thoại đã mất tín hiệu và đến giờ vẫn chưa phục hồi.
Kiến Thông thấy cả hai không trả lời, đành phải tự mình đi tìm.
Không hiểu sao, anh ta cảm thấy mình cần phải đi tìm Bạch Khương.
Trong lúc ở nhà ăn, hình ảnh Bạch Khương lấy cái lọ chứa sợi tóc kỳ lạ ra không ngừng xuất hiện trong đầu anh ta, như những cảnh quay nổi bật của bộ phim, lặp đi lặp lại, anh dường như...
Bạn cần đăng nhập để bình luận