Mang Theo Siêu Thị Lớn Đào Vong

Chương 1173: Trạm Trung Chuyển

Chương 1173: Trạm Trung ChuyểnChương 1173: Trạm Trung Chuyển
Chương 1173: Trạm Trung Chuyển
Con rắn đen xì xì đáp lại, thân rắn bắt đầu di chuyển, đầu rắn bò lên vai Bạch Khương, quấn quanh cổ cô một vòng rồi quay lại phía trước, Bạch Khương nhìn nó chăm chú.
Cảm giác thân thiết càng trở nên rõ ràng, Bạch Khương dường như còn cảm nhận được một loại ỷ lại và thân mật.
Cô cúi đầu, chạm vào đầu nó.
"Cốc cốc cốc."
Bạch Khương ngẩng đầu lên, đầu rắn cũng dựng lên theo, đôi mắt rắn lạnh lẽo vô hồn nhìn về hướng cửa.
"Mày vào phòng tao trước, biết phòng của tao là phòng nào không?"
"Xi xì” Con rắn đen sọc trắng bò từ người Bạch Khương xuống, bò về phía phòng của cô. Bạch Khương đi theo một đoạn ngắn, xác định nó đã vào phòng của mình, không khỏi mỉm cười.
Cô nghĩ, phải thử nghiệm xem liệu nó có thể tiếp tục ở lại siêu thị không, nếu không thì làm sao để giấu được các đồng đội.
Vừa suy nghĩ vừa bước tới cửa, Bạch Khương mở cửa, nhìn thấy Trương Hi Viện đứng ở cửa cười vẫy tay với cô.
"Bạch Khương, chào cô, may mà cô ở nhà, tôi và bạn muốn tìm cô nói chuyện một chút, không biết cô có tiện không." Trương Hi Viện có chút ngượng ngùng.
Bạch Khương lập tức mời cô ấy và một nam một nữ đi cùng vào nhà: "Vào ngồi trước đã."
Một nam một nữ có chút rụt rè ngồi xuống, Trương Hi Viện thì rất tự nhiên, thấy Bạch Khương định đi ra phía sau quầy pha đồ uống, liền nói: "Không cần đâu, cho chúng tôi nước lọc là được rồi."
Trong mắt Trương Hi Viện, Bạch Khương là một người rộng rãi và tốt bụng. Chỉ vì gửi một bức thư thôi mà Bạch Khương đã tặng cho cô ấy gói chữa trị linh dị và một túi kẹo sô-cô-la lớn.
Loại kẹo sô-cô-la đó trong siêu thị bán rất đắt, một viên một điểm tích lũy! Giá trị của một túi kẹo sô-cô-la đó vượt quá một trăm điểm tích lũy, cô ấy cầm mà thấy bỏng tay, nhịn không dám ăn mà xách vê định trả lại cho Bạch Khương.
Bạch Khương kiên quyết từ chối, rất thành ý muốn cô ấy nhận lấy, từ đó trong lòng Trương Hi Viện hình thành ấn tượng sâu sắc về "Bạch Tiểu Hoa rộng rãi".
Cô ấy rất quý túi kẹo sô-cô-la đó, mỗi ngày ăn một viên, cảm thấy cuộc sống trong trò chơi quỷ quái này cũng không đến nỗi khó khăn lắm.
Bạch Khương rót bốn cốc nước chanh mang tới, hơi tò mò nhìn Trương Hi Viện: "Mọi người muốn nói chuyện gì với tôi?"
Trong lòng có chút đoán được.
Quả nhiên, Trương Hi Viện nói: "La chuyện về phó bản nhập vai."
"Đây là bạn tôi vừa quen, chị Linh đã cứu tôi trong một phó bản linh dị." Trương Hi Viện giải thích.
Tống Cận Linh trong một phó bản tình cờ đã cứu Trương Hi Viện một mạng. Khi ra khỏi phó bản, gặp lại ở đại sảnh nhiệm vụ, Trương Hi Viện tiến đến mời cô ấy ăn cơm. Tống Cận Linh không muốn Trương Hi Viện phải tốn kém, chỉ đồng ý cùng ăn cơm và chia đều chỉ phí.
Trong lúc ăn, Tống Cận Linh nói vê một tin tức mới nhận được, liên quan đến phó bản nhập vai.
"Thật ra, vì cảm thấy có duyên với Hi Viện, tôi mới nói cho cô ấy thông tin tôi vừa nhận được hôm qua, để cô ấy không bị người khác lừa. Không ngờ, cô ấy biết nhiều hơn cả tôi." Tống Cận Linh có chút ngượng ngùng.
Cô ấy và bạn trai muốn tham gia phó bản nhập vai, nhưng không tìm được con đường tin cậy.
"Chúng tôi thấy thông báo dán trên tường quảng cáo bên ngoài đại sảnh nhiệm vụ. Đã biết các rủi ro của phó bản nhập vai, và chúng tôi đều chấp nhận được. Cả hai chỉ muốn nhanh chóng tích điểm để hồi sinh và trở về nhà." Tống Cận Linh nói.
Đáng tiếc, trong thời gian ngắn họ không tìm được "người dẫn đường" đáng tin cậy, lo sợ sau ba ngày sẽ quên hết mọi thông tin về phó bản nhập vai.
Thực tế, Tống Cận Linh và bạn trai nghi ngờ rằng họ đã quên vài lần trước đó.
Biết được Trương Hi Viện có "con đường”, Tống Cận Linh đã mặt dày nhờ cô ấy giúp đỡ giới thiệu.
Trương Hi Viện bổ sung: "Trong phó bản linh dị nơi tôi và chị Linh quen nhau, chị Linh dùng một đạo cụ để đẩy lùi một con ác quỷ. Chân tôi lúc đó mềm nhữn, chị Linh kéo tôi chạy rất nhanh."
Từ lần đầu tiên nhận được tin tức về phó bản nhập vai từ Bạch Khương đã hơn ba ngày. Sở dĩ cô ấy vẫn biết về phó bản nhập vai là vì cứ ba ngày, Bạch Khương lại tìm cô trò chuyện, đưa cho cô một tờ giấy viết thông tin vê phó bản nhập vai.
Trương Hi Viện cảm động vô cùng! Bạch Tiểu Hoa thật tốt, cô ấy chỉ chuyển một lá thư, mà Tiểu Hoa đã chăm sóc cô ấy rất tận tình, đến nỗi cô ấy cảm thấy có chút xấu hổ.
Tuy nhiên, Bạch Khương nói: "Không phải chị đã nói rằng chị sợ phó bản nhập vai, tuyệt đối không muốn làm phó bản nhập vai sao? Tôi sẽ định kỳ nhắc nhở chị, không để chị bị lừa mà không hay biết gì. Đối với tôi, đây chỉ là một việc nhỏ, chị không cần cảm thấy bất an."
Bạch Tiểu Hoa đối xử với mình tốt như vậy, nên Trương Hi Viện cũng muốn đối xử tốt với cô.
Cách đây vài ngày, khi gặp mặt, Bạch Tiểu Hoa đã nhắc đến một lần tham gia phó bản nhập vai gần đây bị tổn thất nặng nề.
Hội hỗ trợ Minh Dương lần đầu tiên tổ chức một đội ngũ toàn thành viên để vào phó bản, còn dẫn theo ba người chơi mới gia nhập, kết quả là ba người đó đều chết trong phó bản.
Mặc dù Bạch Khương cũng đã đề cập rằng hội hỗ trợ Minh Dương có kênh hợp tác với các nhóm khác, nhưng Trương Hi Viện vẫn lo lắng đội ngũ phó bản nhập vai của Bạch Khương không đủ người, dù sao phó bản nhập vai cứ bảy ngày phải làm một lần, nếu không đủ người sẽ rất phiên phức.
Vì vậy, khi nghe Tống Cận Linh nhờ giúp đỡ giới thiệu, Trương Hi Viện đã đồng ý.
Tuy nhiên, cô ấy thực sự không hiểu biết nhiêu về Tống Cận Linh và bạn trai của cô ấy. Việc có nhận họ vào đội hay không phải phụ thuộc vào quyết định của Bạch Khương, cô ấy sẽ không nói 'lời tốt" cho Tống Cận Linh và bạn trai, chỉ trình bày những gì cô biết.
Bạch Khương mỉm cười với Trương Hi Viện, bảo cô ấy đi đến thư phòng: "Vừa thêm một số ghi chép vê phó bản mới, chị đi xem đi."
Mắt Trương Hi Viện sáng lên: "Vậy tôi đi xem thử, cảm ơn hội trưởng nhé!"
Sau khi Trương Hi Viện rời đi, nụ cười trên mặt Bạch Khương cũng thu lại một chút, Tống Cận Linh và bạn trai cũng ngồi thẳng lưng hơn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận