Mang Theo Siêu Thị Lớn Đào Vong

Chương 1101: Hoa Đào Nở Rộ

Chương 1101: Hoa Đào Nở RộChương 1101: Hoa Đào Nở Rộ
Chương 1101: Hoa Đào NO Rộ
Bạch Khương hít một hơi sâu, bỏ lỡ là bỏ lỡ, hối tiếc cũng không ích gì.
Cô mở máy tính xách tay và bắt đầu tìm người.
Lần này, phó bản nhập vai thực sự vẫn sử dụng tên thật của người chơi, điều này làm tăng độ khó trong việc người chơi khôi phục trí nhớ, đồng thời cũng giúp người chơi đã khôi phục trí nhớ dễ dàng tìm đồng đội hơn.
Bạch Khương quyết định tìm một thám tử tư, giao tên họ cho đối phương, nhờ đối phương nhanh chóng tìm ra Cốc Hinh và ba người còn lại.
Cô đã thông qua rất nhiêu mối quan hệ, cuối cùng cũng tìm được một thám tử tư đáng tin cậy, gửi tên và giới tính qua cho thám tử rồi đặt cọc một khoản tiền...
"Bạch Khương" thực sự không có tiền tiết kiệm, cô đã vay một khoản vay nhanh qua mười mấy công ty tín dụng trực tuyến, đủ để làm vốn hoạt động cho cô.
Sau khi xong việc, cô mới phát hiện lưng mình đã ướt đẫm mồ hôi, cô không thể không lo lắng, lần này phó bản nhập vai lại xóa sạch các dấu vết mà người chơi để lại trên cơ thểt
Trò chơi đang nhằm vào người chơi... không, phải nói là trò chơi đang sửa chữa các lỗ hổng của phó bản mà người chơi phát hiện, không gian sống của người chơi ngày càng bị thu hẹp.
Ban đầu, khi người chơi vào phó bản, thỉnh thoảng sẽ thay đổi quần áo theo thân phận được giao trong phó bản, ví dụ như trong phó bản trước cô đóng vai cô con gái tên Linh Linh, khi vào phó bản quân áo trên người cô đã được thay thành bộ đồ ngủ.
Duy chỉ có cơ thể của người chơi luôn nằm trong tầm kiểm soát của chính mình, ngoài việc cô lợi dụng siêu thị gian lận để có thể di chuyển đồ đạc giữa phó bản và trạm trung chuyển, những người chơi khác không thể mang theo bất kỳ vật dụng nào ra vào phó bản.
Muốn khôi phục trí nhớ nhanh hơn trong phó bản nhập vai, người chơi chỉ có thể chịu đựng đau đớn và để lại các dấu vết quan trọng trên cơ thể mình.
Đây là điều mà tất cả người chơi đã chuẩn bị để vào phó bản nhập vai, nhưng chiêu này đã mất tác dụng, phó bản đã xóa sạch những chữ khắc trên bụng cô và Thẩm Tịnh Tú, dù cô chưa trao đổi với người chơi khác, nhưng có lẽ họ cũng gặp phải tình trạng tương tự.
Sự thay đổi đột ngột khiến Bạch Khương không tránh khỏi cảm thấy phiên muộn. Cô hít một hơi sâu, lấy lại bình tĩnh.
Không thể rối loạn, cô đã tỉnh táo lại, mọi thứ vẫn còn có thể cứu vẫn.
Cô nhớ lại giấc mơ đêm qua, sau khi hồi phục ký ức, cô ngay lập tức nghi ngờ về giấc mơ đó.
Người đàn ông trong mơ, tình yêu từ cái nhìn đầu tiên... Phó bản muốn "Bạch Khương" yêu người đàn ông đó, và cách kiểm chứng cũng rất đơn giản, chỉ cần ngủ thêm một giấc để xem có mơ thấy nữa không.
Bạch Khương ngủ trưa.
Ban đầu cô không ngủ được, trằn trọc một lúc rồi ngủ thiếp đi, nhưng không mơ thấy gì.
Chẳng lẽ phải đợi đến tối mới có thể mơ?
"Bạch Khương, ra ăn tối đi!" Có người gõ cửa gọi cô.
"Đến đây."
Ngoài Thẩm Tịnh Tú và một đồng nghiệp khác không có mặt, những người khác đều có mặt.
Bốn người cùng ăn tối, Bạch Khương dùng đũa khau khều cơm trong bát, nhìn các đồng nghiệp giả vờ vô tình nhắc đến chuyện cô và Thẩm Tịnh Tú bị thương.
Các đồng nghiệp tuy rất ngạc nhiên, nhưng không ai nói rằng họ cũng bị thương.
"Vậy cậu có muốn đi chùa xem không? Nghe nói ở Ngọc Thanh quán rất linh nghiệm, cậu muốn đi không?" Một đồng nghiệp hỏi.
"Ngày mai phải đi làm rồi, xin nghỉ để đi cũng không tiện, để cuối tuần sau vậy."
Lại nói vê Thẩm Tịnh Tú và Đằng Điềm chưa về.
Bạch Khương nghi ngờ Đằng Điêm cũng là người chơi, liên hỏi:
"Đằng Điềm không phải đi leo núi cùng các cậu à? Sao cô ấy chưa về?"
"Leo được nửa đường thì cô ấy nhận được điện thoại từ gia đình, hình như nhà có việc gấp, cô ấy lập tức về nhà."
"Nhà Đằng Điềm cũng khá xa nhỉ? Mình nghe cô ấy nói phải ra sân bay."
"Lúc leo núi cùng các cậu, Đằng Điềm có nói bị đau bụng gì không?" Bạch Khương làm như thuận miệng hỏi.
Đồng nghiệp ngạc nhiên nhìn Bạch Khương: "Sao cậu biết? Cô ấy thực sự có nói đau bụng, nhưng chắc không sao đâu, cô ấy nhận điện thoại xong thì đi luôn."
Có vẻ như Đằng Diem cũng có khả năng là người chơi.
Bạch Khương lấy điện thoại ra: "Vậy để mình thăm hỏi cô ấy."
Đẳng Điềm không trả lời tin nhắn.
Sau bữa ăn, Bạch Khương gọi điện cho cô ấy, nhưng Đằng Điềm cũng không nghe máy.
Trong ký ức của "Bạch Khương”, không có thông tin vê quê quán của Đằng Điềm, nên Bạch Khương không thể tìm đến. Hơn nữa, cô vẫn chưa tìm được đầy đủ đồng đội, nên không có thừa thời gian và năng lượng.
Đến khoảng tám giờ tối, thám tử tư gửi đến một tập tin, Bạch Khương thanh toán số tiền còn lại.
Trong hàng loạt tên và ảnh, Bạch Khương tìm thấy tài liệu của Cốc Hinh, Chúc Trọng Thủy và Ngưu Vận Hằng, tập tin kèm theo thông tin cơ bản của họ. Bạch Khương lần lượt gọi điện nhưng không ai bắt máy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận