Mang Theo Siêu Thị Lớn Đào Vong

Chương 1094: Hoa Đào Nở Rộ

Chương 1094: Hoa Đào Nở RộChương 1094: Hoa Đào Nở Rộ
Chương 1094: Hoa Đào NO Rộ
Có người vỗ nhẹ vào tay cô, Bạch Khương giật mình tỉnh lại.
"Cậu sao thế, ngẩn người gì vậy."
"Mình chỉ nghĩ rằng, những vết thương này giống như được rạch thành chữ, cậu nghĩ sao?"
Thẩm Tịnh Tú cười híp mắt: "Sao có thể chứ, chúng ta không thể tự lấy dao rạch bụng mình được, không phải điên rồi sao?" Nói xong cô ấy cũng ngẩn người, trong đầu như thoáng qua một chiếc gương, có một khuôn mặt quen thuộc cầm dao nhìn về phía gương rạch bụng...
"Sao cậu cũng ngẩn người rồi." Bạch Khương cười nói.
Thẩm Tịnh Tú do dự: "Không lẽ mình bị ma ám?"
Bạch Khương thu lại nụ cười, thật ra cô cũng cảm thấy rùng mình.
"Trước tiên xử lý vết thương đã."
Trong hộp thuốc có ô xi già, Bạch Khương cố chịu đau để sát trùng vết thương, rồi dán mấy miếng băng cá nhân lên.
"Mấy người Đằng Điềm đâu rồi nhỉ, hôm nay là Chủ nhật không phải đi làm, sao đi sớm vậy." Bạch Khương hỏi vu vơ.
"Mình cũng không biết, khi dậy thì không thấy họ đâu. Có lẽ họ ra ngoài chơi rồi, hôm qua nghe họ nói muốn đi leo núi."
Sau khi xử lý xong vết thương, Bạch Khương vào bếp làm bữa sáng. Thẩm Tịnh Tú nói cô ấy muốn giảm cân nên không ăn, vì vậy Bạch Khương chỉ làm một phần mì chay.
Thẩm Tịnh Tú nhìn một cái: "Lại ăn chay nữa sao? Dù sao thì cũng thêm trứng cho có dinh dưỡng... Tuần trước mới nhận lương, không phải cậu lại gửi hết về nhà rồi chứ?"
"... Ừ" Bạch Khương dùng đũa cuộn một đống mì chay lớn bỏ vào miệng.
"Cậu ấy, dù có chăm sóc gia đình thế nào cũng phải giữ lại ít tiền để sống chứ, như thế này thì cơ thể sao khỏe được."
"Mình có để dành tiên mà, bữa sáng thì ăn qua loa chút là được."
Thẩm Tịnh Tú lườm một cái: "Mình không tin đâu, anh trai cậu sắp kết hôn, nhà cậu chắc chắn sẽ vắt kiệt cậu.”
Bạch Khương cúi đầu: "Đừng nói nữa Tịnh Tú, mình biết rõ mà."
"Thôi được, không nói thì không nói. Vậy không nói về lương của cậu, thì nói về đối tượng xem mắt của cậu được không? Lần trước giới thiệu cho cậu cái loại người gì thế, thật quá sỉ nhục."
"Cậu dù sao cũng tốt nghiệp đại học, công ty chúng ta tuy không phải là top 500, nhưng cũng đóng đầy đủ bảo hiểm, lương tháng cộng thưởng cũng hơn chín nghìn, cậu còn xinh đẹp, điều kiện không tệ mà? Vậy mà mẹ cậu lại giới thiệu cho cậu người trong làng!"
Lần này Bạch Khương im lặng.
Cô không phải khinh thường người trong làng, chính cô cũng từ làng ra.
"Mình không khinh thường người trong làng. Mình cũng từ nông thôn ra mà, quê hương là gốc rễ của chúng ta. Nhưng người đàn ông đó thật sự không xứng, nhà có bốn anh em trai, anh ta xếp thứ ba, cả nhà hơn mười người sống trong một căn nhà tự xây bốn tầng..."
"Anh ta không có công việc ổn định, nói là giúp quản lý trong xưởng của người thân, nghe thì hay nhưng thực ra chỉ là làm công trong xưởng sản xuất dụng cụ ăn bằng inox của người thân. Không xứng với cậu chút nào."
Thẩm Tịnh Tú càng nói càng tức: "Cậu khó khăn lắm mới học hành thành đạt, người đàn ông đó sao xứng với cậu được."
"Vậy mà mẹ cậu còn nói cuối tuần này về gặp mặt thêm lân nữa, mình khuyên cậu đừng về nữa, không cần thiết phải gặp lần thứ hai đâu."
Bạch Khương đặt đũa xuống, ngẩn người: "Nhưng mẹ mình nói nhất định phải về, nếu không bà ấy sẽ giận, mình sẽ làm bà mất mặt."
Ban đầu, cô định về, vì không muốn mẹ buồn.
Nhưng đối tượng xem mắt lần trước... cô thật sự không hài lòng.
Cuối tuần trước, cô về nhà và gặp đối tượng xem mắt lần đầu tiên.
Gặp rồi mới biết, người đó là bạn học tiểu học của cô, hồi nhỏ còn cướp đồ của cô, giật tóc cô, nhưng đó chỉ là chuyện hồi nhỏ, cô không để tâm.
Quan trọng là, bố mẹ đối tượng xem mắt nói muốn đính hôn trước Tết, sau Tết cưới, cưới xong bảo cô nghỉ việc ở nhà sinh con và chăm con.
Cô không muốn nghỉ việc, công việc này cô đã phấn đấu suốt sáu năm, làm sao có thể bỏ được?
Cô lại nhớ đến giấc mơ đêm qua.
Thật ra, hình dáng người đàn ông trong mơ cô đã quên mất, chỉ mơ hồ cảm thấy đó là người có khí chất nhã nhặn.
Thẩm Tịnh Tú thở dài: "Thế thì tự cậu sắp xếp đi." Cô ấy chỉ có thể nói vài câu, còn nghe hay không là tùy Bạch Khương. Hơn nữa, bản thân cô ấy cũng có chuyện phiền lòng.
"Mình thay quần áo ra ngoài đây, nếu cậu ra ngoài thì nhớ khóa cửa."
"Đi hẹn hò à?” Bạch Khương dọn dẹp bát đĩa.
".. Xem như vậy!"
"Sao thế, mặt mày khó coi quá, bạn trai cậu bắt nạt cậu à?" Bạch Khương quan tâm hỏi.
"Hắn dám bắt nạt mình thử xem... Hắn không bắt nạt mình, mình chỉ đang lo lắng thôi." Thẩm Tịnh Tú ngập ngừng.
Thật ra cô ấy rất muốn tìm ai đó để tâm sự, nhưng Bạch Khương đối với chuyện gia đình còn hồ đồ như vậy liệu có thể cho cô lời khuyên tốt không?
Bạch Khương vội nói: "Nếu có thể nói ra, thì cứ nói với mình. Mình sẽ không nói với ai đâu."
Thật ra, cô rất biết ơn Thẩm Tịnh Tú, dù có vài lời của Thẩm Tịnh Tú mà cô không thể đồng ý, nhưng cô hiểu rằng đối phương muốn tốt cho mình, cô cảm kích điều đó và muốn giúp Thẩm Tịnh Tú.
Bạn cần đăng nhập để bình luận