Mang Theo Siêu Thị Lớn Đào Vong

Chương 910: Khu Phố Tiến Tài

Chương 910: Khu Phố Tiến TàiChương 910: Khu Phố Tiến Tài
Bụng kêu ọc ọc, Bạch Khương sờ sờ bụng, lấy đồ ăn từ siêu thị ra.
Ăn xong, mí mắt không ngừng dính vào nhau, tối qua cô gần như không ngủ, lại bận rộn cả buổi, hiện tại cuối cùng cũng không chịu nổi nữa.
Bạch Khương đặt báo thức, nằm xuống giường, lập tức chìm vào giấc ngủ.
Tại phòng quản lý tài sản, Cốc Hinh đang xem camera giám sát.
Những ngày này, nửa đêm luôn vang lên tiếng gõ cửa, mọi người trong nhóm đều la mắng là có đứa trẻ nào đang quậy phá, hoặc người lớn nào nổi điên không có văn hóa.
Đêm qua cửa phòng cô ấy cũng bị gõ, nhưng cô sống một mình, giữa đêm khuya không dám mở cửa.
Bây giờ nhìn lại, kẻ gõ cửa nửa đêm chính là khách không mời.
Tại tòa nhà 1, phòng 202, Yến Tư Nhạn đang thêm người ở cùng tòa nhà vào nhóm chat, định hỏi kỹ mọi người về độ xa gần của âm thanh, từ đó xác định gia đình nào mở nhạc vào ban đêm.
Tòa nhà 2 phòng 209, Đồng Lạc vẫn đang xem thư, cố gắng thoát khỏi ký ức bị ràng buộc bởi phó bản.
Cậu ta không nhịn được mà vui mừng, không trách được tại sao trong hội, mấy đội nhập vai đều ghen tị với cơ hội hợp tác lần này.
Nghe nói còn có người định rời bỏ đội ngũ cũ, vẫn là Tân Duệ Nghiên dùng uy nghiêm để dẹp yên tình hình.
Lần này, cậu ta nhờ vào ân tình với một thành viên trước đây để giành lấy cơ hội này, dù cho điều đó có khiến Tần Duệ Nghiên phản cảm cậu ta cũng chấp nhận.
Miễn là bản thân có thể vượt qua phó bản nhập vai này, cậu ta còn quan tâm gì đến hội trưởng nữa?
Cậu ta là Đồng Lạc, ngôi sao lớn có cả danh tiếng lẫn tiền tài!
Tại tòa nhà 3 phòng 502, sau khi cuộc gọi kết thúc, Chung Kính Dương nhìn giờ, đã đến lúc đi làm.
Tất nhiên, anh không thực sự đi làm, mà muốn quay lại công ty để thăm dò thông tin từ anh Trần.
Trước khi quay lại công ty, anh cần ghé thăm nhà anh Trần một lần nữa.
Hít một hơi thật sâu, Chung Kính Dương đóng cửa, ra khỏi nhà.
Anh nhẹ nhàng gõ cửa, từ phía sau cửa truyền đến tiếng dép lê lạch cạch, trong tiếng bước chân còn có tiếng bóng da đập bịch bịch.
Đồng tử của Chung Kính Dương co lại, cả người căng thẳng đến cực điểm.
Điều bất thường gần đây nhất của tòa nhà này chính là tiếng bóng da vang lên vào nửa đêm, những ngày này anh thường xuyên tăng ca mệt mỏi, vừa nằm xuống đã lập tức chìm vào giấc ngủ sâu, thực ra không hề biết chuyện này. Sau khi hồi phục ký ức, anh kiểm tra nhóm chủ hộ mới phát hiện tin tức này, và thật trùng hợp, nhà anh Trần đúng lúc có tiếng đập bóng...
Anh nhớ là con của anh Trân năm nay mới lên lớp một, trường học cung cấp bữa trưa, hôm nay lại là ngày đi học, lúc này đứa trẻ không nên ở nhà mới đúng.
Trong khi suy nghĩ mông lung, cửa mở ra.
Cửa mở ra trong chốc lát, một làn hơi lạnh thoảng qua, Chung Kính Dương đứng sau cửa ba bước, thấy cửa mở ra một khe hở, một bóng người đứng sau cửa.
"Phải chị dâu Trân không? Anh Trần nhờ tôi đến lấy quần áo của anh ấy." Chung Kính Dương nở nụ cười, mang theo khách khí và nhiệt tình vừa phải.
Giọng nói của chị dâu Trần phía sau cửa khá bình thường: 'À, là cậu à, tiểu Chung, phiền cậu rồi, đây là quần áo của anh ấy."
Một bàn tay trắng bệch vươn ra, đưa một cái túi.
Ánh mắt của Chung Kính Dương lướt qua mu bàn tay của cô ta nhanh như gió, cười nhận lấy túi: "Được, tôi sẽ giao đến, à đúng rồi chị dâu, lát nữa tôi sẽ đi ngang qua trường tiểu học của Phương Phương, chị có muốn tôi mang gì cho Phương Phương không?"
Chị dâu chỉ lộ ra nửa khuôn mặt, nhưng nửa khuôn mặt ấy cũng ẩn trong bóng tối mờ mịt không rõ ràng.
Chung Kính Dương cảm nhận được ánh mắt sắc lạnh của cô ta đổ dồn lên mặt mình, nụ cười trên mặt anh không thay đổi, chỉ có mình anh biết rằng nụ cười của mình lúc này đã trở nên cứng đờ.
"Không cần, cảm ơn cậu, tiểu Chung."
Chị dâu Trần đóng cửa lại.
Lần thăm dò này có vẻ như đã thất bại, Chung Kính Dương đứng yên tại chỗ, tiếp tục lắng nghe động tĩnh phía sau cửa.
Tiếng bước chân lê xa dần, phía sau cửa trở nên yên tĩnh.
Một lúc lâu sau, Chung Kính Dương bước chân rời đi, khi anh xuống tới tầng hai, bất chợt nghe thấy từ hành lang tầng trên truyền đến tiếng bóng nảy tưng tưng.
Anh dừng bước, nghiêng đầu lắng nghe, tiếng động bình bịch liên tục, lộn xộn như thể có vài đứa trẻ đang chơi với một quả bóng.
Cảm thấy lạnh lẽo trong lòng, Chung Kính Dương không lên lầu để kiểm tra, anh có linh cảm rằng bây giờ chưa phải là lúc.
Trong phòng 405 của tòa nhà số 4, Bạch Khương đang xem ứng dụng mua sắm, cô đã mua khoảng mười mấy đôi giày cao gót, tất cả đều là mẫu mã mới nhất, được ưa chuộng và có giá cả phải chăng, tiêu không ít tiền tiết kiệm từ nhiêu năm làm việc của "Bạch Khương”.
Cô gửi những đôi giày cao gót này đến nhà của những hộ dân có nữ đi giày cao gót trong tòa nhà.
Bạn cần đăng nhập để bình luận