Mang Theo Siêu Thị Lớn Đào Vong

Chương 924: Khu Phố Tiến Tài

Chương 924: Khu Phố Tiến TàiChương 924: Khu Phố Tiến Tài
Cô một mực nhìn chằm chằm không rời mắt, thỉnh thoảng ánh nhìn không kiểm soát được lại lướt qua đôi giày cao gót màu đỏ bên cạnh.
Sau khi phát hiện điêu này cô lại nhanh chóng thu hồi ánh nhìn, không dám để cho hôn ma giày cao gót phát hiện ra những tâm tư nhỏ đang trào dâng trong lòng mình.
Đôi giày cao gót kia... thật sự là thể xác của hồn ma giày cao gót sao? Nếu mình lấy đi đôi giày đó...
Ý nghĩ này bắt đầu xuất hiện trong đầu Bạch Khương từ khi đôi giày cao gót màu đỏ bị ném sang một bên, cô nhìn có vẻ như đang bình tĩnh nhìn bóng ma thử giày, nhưng trong đầu bắt đầu suy nghĩ như bão táp, không ngừng phân tích tính khả thi của ý tưởng này.
Nguy hiểm là điều chắc chắn, nhưng nếu thành công, lợi ích sẽ vượt xa sự mong đợi!
Cuối cùng Bạch Khương quyết định "đánh cắp" đôi giày đó.
Sau khi quyết định, Bạch Khương bắt đầu hành động, cô chủ động đứng dậy: "Tôi giúp bạn thu dọn những đôi giày đã thử nhé."
Bóng ma không quan tâm đến cô, mải mê thử giày, những đôi giày mới không ngừng quay tròn trên sàn, khiến Bạch Khương tưởng tượng ra cảnh một người phụ nữ trẻ đi giày cao gót quay tròn trước gương để ngắm nhìn.
Không quan tâm đến mình mới tốt, Bạch Khương nghiêm túc nhặt những đôi giày rải rác trên sàn, sau đó cho chúng vào hộp.
Còn đôi giày cao gót màu đỏ mà cô để ý thì bị chôn vùi dưới đống giày mới, cô không để lại dấu vết mag tiếp cận đôi giày, chỉ cần có thể chạm vào...
"Âm!"
Một hộp giày khác bị lật tung, góc nhọn đập vào mu bàn tay của Bạch Khương.
Cô không kêu đau, môi mím chặt nhẹ nhàng nhấc hộp giày lên, đặt xuống sàn và sắp xếp lại, tiếp tục cẩn thận dọn dẹp đồ đạc trên mặt đất.
Thời gian trôi qua từng phút từng giây, màu đêm bên ngoài cửa sổ cũng bắt đầu phai nhạt.
Hộp giày đã được mở ra gần hết, chỉ còn lại khoảng mười đôi chưa được thử.
Bóng ma không biết mệt mỏi, từ đầu đến cuối đều hứng khởi, Bạch Khương âm thâm đếm thời gian, đến khi đôi giày cuối cùng được thử xong, cuối cùng cũng vươn tay chạm vào đôi giày cao gót màu đỏ ngay trước mắt.
Kiên nhẫn đến bây giờ, rốt cuộc cô đã đưa đôi giày vào siêu thị.
Chỉ trong một giây, đôi giày đó biến mất tại chỗ, và bóng ma cũng trong khoảnh khắc này đột nhiên đứng thẳng, mặc dù nó chỉ là một đám sương mờ không hình dạng, càng không có khuôn mặt, nhưng Bạch Khương dường như cảm nhận được ánh nhìn của nó.
Ánh nhìn đó như những lưỡi dao sắc lạnh, không hề sai lệch mà đâm vào người cô.
Nguy hiểm! Nguy hiểm!
Quả nhiên, ngay giây tiếp theo bóng ma đã dang rộng cánh tay lao về phía cô, Bạch Khương lăn sang một bên, tỏ vẻ oan ức: "Tôi tặng cô bao nhiêu món quà rồi, sao cô vẫn muốn làm tổn thương tôi!"
Bóng ma không giao tiếp với Bạch Khương, có lẽ nó vốn dĩ không có khả năng giao tiếp, nó chỉ biết rằng đôi giày của mình đã mất, mất rồi!
Nó lao về phía Bạch Khương, nhanh như chớp, Bạch Khương dù nhanh đến mấy cũng không thể so sánh được với bóng ma, trong tình huống nguy cấp cô không lập tức sử dụng đạo cụ để phản kháng mà lấy ra một hũ tro cốt.
Hũ tro cốt là thứ cô từng lấy được trong một phó bản bình thường khá kỳ lạ [Xe buýt số 144], sau đó những hũ tro cốt này đã vài lần giúp đỡ cô.
Đây là thứ có thể cho phép những người đã khuất trong phó bản tìm được nơi nương thân và an nghỉ.
Bóng ma này trông có vẻ hư không mơ hồ, có lẽ cần phải trú ngụ trên đôi giày cao gót, dường như linh hồn không ổn định hũ tro cốt có thể sẽ hữu ích, đây là phương pháp cô nghĩ ra trong lúc chờ đợi cơ hội, đáng để thử.
Một hũ tro cốt được lấy ra, Bạch Khương ôm trước ngực.
Bóng ma đang "dang tay" muốn nuốt chửng cô cũng tự nhiên ôm lấy chiếc hũ tro cốt.
Lạnh!
Bóng ma ác ý tiến lại gần khiến cô cảm nhận được sự lạnh lẽo thấu xương, như thể linh hồn cũng bị đóng băng.
Cái hũ trước ngực cô rung động mạnh mẽ, và một cơn gió mạnh bất ngờ cuốn qua phòng, khiến Bạch Khương không thể mở mắt.
Chỉ khi mọi thứ lắng dịu, cô mới mở mắt, cảm thấy da mặt và cơ thể đau rát vì cơn gió lạnh vừa rồi.
Cô bò dậy từ sàn nhà, cẩn thận đặt cái lọ tro cốt xuống đất.
So với trước đây, trọng lượng của lọ không thay đổi nhiều, nhưng bề mặt lạnh lẽo của nó báo hiệu rằng một vị khách mới đã "chuyển vào" bên trong.
Sau khi đậy chặt nắp, Bạch Khương đẩy cái hũ tro cốt vào một góc của siêu thị, rồi lảo đảo ngồi xuống sofa để thở.
Quá nguy hiểm, cô có cảm giác như mình sắp bị biến thành một khối băng, sau đó bị nghiền nát và nhét vào giày cao gót.
Đó có phải chỉ là ảo giác? Cô lắc đầu, có lẽ đó chính là kết cục mà cô suýt chút nữa phải đối mặt, khiến linh hồn cô vẫn còn run rẩy khi nhớ lại.
Lấy lại bình tĩnh, Bạch Khương lấy đôi giày cao gót màu đỏ mà cô đã trộm được ra.
Bạn cần đăng nhập để bình luận