Mang Theo Siêu Thị Lớn Đào Vong

Chương 1314 - Kết nghĩa



Chương 1314 - Kết nghĩa



Xe buýt cứ chạy rồi lại dừng, trong hành trình lắc lư này Bạch Khương nhớ lại nhiều kí ức hơn.Những cảnh tượng đó vô cùng chân thực, lúc mới nhìn qua thì rất lạ lẫm, nhưng ngay sau đó lại thấy vô cùng quen thuộc, như thể cô đã từng trải qua...Trong cuộc đời đó, cô không phải là một người phụ nữ nông thôn bình thường, từ nhà này sang nhà khác, có chồng, có con, mỗi ngày không phải làm việc nhà thì lại ra đồng làm việc.Cô đã liên tục trốn chạy trong những nơi kỳ quái, có nơi thì bị động đất, có nơi thì có quái vật, và thậm chí còn có... ma.Giống như Đường Tăng trải qua 81 kiếp nạn để lấy kinh, cô cũng đã chạy trốn qua từng nơi nguy hiểm, nếu thành công thì sẽ thoát ra bằng một vòng sáng, đến một nơi đầy những cột đá cao chọc trời, ngoài rừng cột đá là một con đường dài...Cô là Bạch Khương, nhưng cũng không phải là Bạch Khương.Bạch Khương trong cơn mê mang, mãi cho đến khi xe buýt đến trạm cuối cùng, cô mới tỉnh táo lại.Cô kéo con trai xuống xe, trước tiên nhìn xung quanh tìm bảng chỉ đường, rồi bước vào một con hẻm. Cô cố gắng tránh những nơi có camera, trong góc khuất không người, cô bắt đầu cải trang cho mình và con trai.Cô đã nhớ lại một phần ký ức, biết rằng nơi này cũng là một điểm mới để chạy trốn. Mọi thứ trong thế giới này đều không có thật, gia đình không có thật, con trai cũng là giả…“Ngoan ngoãn không được nói gì, cứ coi như con là Tiểu Lục Tử được không?” Bạch Khương nhẹ nhàng nói với con.Tiểu Lục Tử là một cậu bé câm trong làng “nhà mẹ đẻ” cô, Lưu Thông biết cậu ta: “Được ạ, mẹ, nhưng tại sao vậy?”“Đây là một trò chơi, nếu con nghe lời, mẹ sẽ mua cho con chiếc xe đồ chơi biến hình mà con thích nhất.”Đôi mắt của Lưu Thông lập tức sáng lên.Cậu nhóc mặc một chiếc váy liền thân màu vàng và đội một chiếc mũ che nắng màu hồng, trông như một cô bé câm với nét mặt hơi giống con trai.Còn cô cũng thay một bộ đồ nam, cắt tóc và đội tóc giả, giả dạng thành một người đàn ông gầy gò.Khi họ bước ra khỏi hẻm, cả hai đã trở thành một người cha dẫn theo cô con gái.Trên đường phố đông đúc, không ai để ý nhiều đến một cặp cha con bình thường.Bạch Khương dẫn theo đứa trẻ lên một chiếc xe buýt liên tỉnh, ngồi suốt bốn tiếng đồng hồ, rồi đi thẳng đến rìa thành phố.Cô tìm một khách sạn không yêu cầu căn cước để nhận phòng, một ngày bận rộn mới tạm thời kết thúc.Lúc này, Bạch Khương đã khôi phục thêm nhiều ký ức và có nhận thức rõ ràng hơn về hoàn cảnh của mình.Phó bản lần này thực sự rất độc ác.Đầu tiên, phó bản đã tăng cường việc giam giữ ký ức của người chơi. Trong làng có một cửa hàng tiện lợi nhỏ, nhưng Bạch Khương hoàn toàn không thể tỉnh lại nhờ nó.Thứ hai, ký ức mà phó bản cài đặt cho người chơi lần này tinh tế hơn rất nhiều so với trước đây! Toàn bộ ký ức cuộc đời của "Bạch Khương" đều có thể kiểm chứng, thậm chí cả ký ức năm sáu tuổi từng bị ngã mất răng ở ngưỡng cửa cũng rất rõ ràng, không còn có nhiều lỗ hổng và khiếm khuyết khi ngẫm kỹ như trước đây.Ký ức lần này có thể đứng vững trước mọi tra xét!Bạch Khương thậm chí nghĩ rằng, có lẽ phó bản lần này không phải bắt đầu từ ngày cô xuất hiện vết thương ở bụng, mà là từ khi cô sinh ra với tư cách "Bạch Khương."Ý nghĩ này thực sự khiến người ta lạnh sống lưng.Cô sờ lên bụng mình, vết thương đã hoàn toàn lành lặn, chỉ còn lại một chút sẹo hồng. May mắn thay, dù dấu hiệu lần này vẫn bị quy tắc của phó bản làm mờ đi, nhưng ít nhất vẫn còn lại dấu vết chứng minh cô đã bước vào phó bản này từ lúc nào, nếu không thì thật sự quá đáng sợ.Những ký ức quá chi tiết và chân thực đã giam cầm Bạch Khương trong một thời gian dài, cho đến hôm nay mới mở ra một khe hở, giúp cô nhìn thấy một con người thật khác của mình.Khi hồi tưởng lại phó bản này, Bạch Khương vẫn còn chút lo lắng.Phó bản nhập vai lần này thực sự khác biệt hoàn toàn so với những gì cô từng trải qua trước đây.Ban đầu không có bất kỳ sự kiện linh dị nào, chỉ có những chuyện thường nhật như củi gạo dầu muối, cuộc sống bình dị mà nghèo khó, cho đến khi em gái ruột của cô nhờ có cùng bát tự mà phất lên nhanh chóng, hưởng thụ vinh hoa phú quý, khiến cho người dân trong làng vừa ngưỡng mộ vừa ghen tỵ, vừa xúi giục ngầm...Từng bước từng bước dụ dỗ cô nảy sinh lòng tham, tự nguyện bước vào cái bẫy của nhà họ Vương.Bây giờ nhớ lại, những tiếng động ban đêm lén lút vào nhà cũng là một phần trong cốt truyện của phó bản, nhằm khiến một người chưa từng rời khỏi quê hương như cô cuối cùng cũng quyết tâm rời làng, lên thành phố.Khi nhìn lại những trải nghiệm của mình trong vài tháng qua, Bạch Khương vẫn còn cảm thấy sợ hãi.



Bạn cần đăng nhập để bình luận