Mang Theo Siêu Thị Lớn Đào Vong

Chương 984: Lễ Hội Halloween Vui Vẻ

Chương 984: Lễ Hội Halloween Vui VẻChương 984: Lễ Hội Halloween Vui Vẻ
Nghe cô ấy nói vậy, tâm tình Bạch Khương rất phức tạp, cô nhớ tới những ngày mình nằm viện khi còn sống. Và Điền Tư Uy, dù còn nhỏ tuổi hơn cô, cũng đã ốm đau mười năm.
Cô kiên nhẫn giải thích: "Em muốn trở về tìm ba mẹ mình không? Nếu muốn thì hãy bình tính lại, chơi trò chơi này một cách nghiêm túc.
Đối với Điền Tư Uy, Bạch Khương chỉ có thể nhấn mạnh "trò chơi" để xóa bỏ cảm giác sợ hãi của cô ấy.
Thời gian thực sự không còn nhiều, Bạch Khương bảo cô ấy trở vê ký túc xá trước: "Thu dọn đồ trang điểm của em lại, đợi chị làm xong sẽ giúp em trang điểm." Đó là tất cả những gì cô có thể làm.
Trở lại ký túc xá của mình, Bạch Khương gấp rút trang điểm.
Kỹ năng trang điểm trước đây của cô chỉ có thể nói là bình thường, bây giờ đã tiến bộ rất nhiều, tất cả đều được rèn giữa nhanh chóng trong các khủng hoảng đe dọa đến tính mạng, trong căn hộ, ngoài việc tập thể dục, đọc ghi chú, cô cũng tự học kỹ năng trang điểm.
Vì muốn giúp đỡ người chơi mới Điền Tư Uy, lúc này Bạch Khương cũng không quan tâm đến việc giấu giếm kỹ năng nữa, trước tiên phải hóa trang cho bản thân mình xong đã.
Đợi NPC bạn cùng phòng hoàn thành việc hóa trang của mình, lúc vô tình nhìn qua, họ phát hiện ra lớp hóa trang quỷ dữ của Bạch Khương đã được vẽ rất sinh động, tất cả đều ngạc nhiên.
"Ôi! Vừa rồi bạn hóa trang rất thô kệch, làm sao bỗng nhiên như được khai sáng vậy!"
"Đúng vậy, trang điểm rất đẹp, mình còn định sau khi trang điểm xong sẽ chỉ cho bạn đây..."
Bạch Khương mím môi cười, tỏ vẻ hơi ngượng ngùng: "Mình không muốn làm phiền các bạn quá nhiều, sẽ khiến các bạn trang điểm không đủ tinh xảo, áp lực tâm lý quá lớn, không biết sao tự nhiên như có linh cảm, bỗng nhiên biết cách trang điểm vậy."
Cô trợn mắt nói dối, đôi mắt đeo lens của NPC mất đi vẻ sống động, thêm vào đó là vẻ quỷ dị rợn người.
Họ cùng nhìn Bạch Khương, nhếch miệng cười: "Bạn thật chu đáo."
Bạch Khương tỏ ra e thẹn: "Các bạn trang điểm xong có thể đi trước, mình còn thiếu một chút nữa thôi."
"Chỉ còn một giờ nữa thôi, bạn nhanh lên."
"Đúng vậy, đúng vậy, đừng đến muộn!"
Ba người bạn cùng phòng thay đồ xong thì lần lượt ra khỏi phòng.
Bạch Khương gọi điện cho Điền Tư Uy, bảo cô ấy đến và trang điểm cho Điền Tư Uy nhanh nhất có thể, còn dạy cô ấy: "Đừng quay lại ký túc xá nữa, trực tiếp ra ngoài, đừng để người khác biết về lớp hóa trang của em."
"Sau khi ra ngoài, hãy tìm cách kiếm một bộ quần áo khác, cũng mặc bộ đó luôn."
Cô đã sớm cảnh giác với NPC đến tận xương tủy. Bạch Khương còn dạy Điền Tư Uy: "Sau khi rời khỏi đây, em có thể thay đổi lớp trang điểm của mình, đừng để chị nhận ra. Đừng ngạc nhiên, người chơi với nhau có thể hợp tác nhưng cũng có thể phản bội nhau."
Điều này khiến Điền Tư Uy tái mặt, đồng tử run rẩy.
Thấy cô ấy còn trẻ, Bạch Khương thở dài: "Cố lên, cố gắng sống sót."
Nói xong, cô đẩy Điền Tư Uy ra ngoài và đóng cửa lại.
Cô cố gắng dùng mười phút cuối cùng này để thay đổi lớp hóa trang của mình, sau khi ra ngoài, Điền Tư Uy và ba người bạn cùng phòng NPC kia chắc chắn không thể nhận ra cô nữa.
Thay một bộ quần áo khác, Bạch Khương đầu đội vải trắng giả làm xác chết biết đi, rời khỏi ký túc xá như vậy, đến một góc vắng không người lại lấy vải trắng ra, tự tin lẫn vào đám đông.
Lễ hội Halloween đã được khởi động từ sớm, trên con đường của trường học đâu đâu cũng là sinh viên trang điểm kỳ quái, có người còn cầm theo đèn lồng hình đầu người, chiếc đèn lông công nghệ cao, còn có thể tự mở miệng cười khặc khặc, hai mắt phát ra hai đốm lửa đỏ rực.
Còn có người hóa trang thành mẹ ôm đứa con ma, con ma đó giống hệt em bé thật, đôi mắt đen nhánh nhìn chằm chằm vào mọi người, khiến người ta sởn gai ốc.
So với những người đó, Bạch Khương quá bình thường, mặc chiếc váy trắng rách tơi bời, làn da lộ ra ngoài đều được phủ lớp nền, trông trắng bệch, đi một đôi giày cao gót màu đỏ... là đạo cụ, từ phó bản nhập vai "Khu dân cư Tiến Tài" lần trước.
Cô phát hiện ra đôi giày cao gót trở thành đạo cụ sau khi rời phó bản, lúc đó đang ở trong phòng dọn dẹp những gì thu được từ phó bản.
[Đạo cụ-Giày cao gót màu đỏ], kích cỡ vừa vặn với Bạch Khương, nên cô không mất công tìm một đôi khác.
Đi trên đôi "vật chứa" mà hồn ma Trần Hứa đã từng trú ngụ, Bạch Khương dường như cảm nhận được một luồng lạnh lẽo truyên lên từ dưới lòng bàn chân, không phải là ảo giác, cô còn cảm thấy sau khi mang giày, mình cũng bị nhiễm quỉ khí.
Điều này thực sự là một niềm vui bất ngờ, và cũng là điều cô mong muốn.
Cô thà rằng quỷ coi cô như đồng loại, chứ không phải là một món đồ chơi có thể trêu chọc.
Nghĩ một lúc, cô lại lấy ra một đạo cụ [Đạo cụ-Khăn trùm đầu màu đỏ], những đạo cụ này chưa được gắn kết không thể phát huy chức năng, nhưng sử dụng đơn thuần vẫn được.
Bạn cần đăng nhập để bình luận