Mang Theo Siêu Thị Lớn Đào Vong

Chương 1184: Cuộc chiến giành rương bảo vật

Chương 1184: Cuộc chiến giành rương bảo vậtChương 1184: Cuộc chiến giành rương bảo vật
Chương 1184: Cuộc chiến giành rương bảo vật
Dù có liêu mạng giết được một con cũng không chắc sẽ thu được gì, còn có khả năng bị các NPC hoặc người chơi khác cướp lấy tài nguyên trên người.
Cô không ngốc, vì vậy đã quyết định toàn lực né tránh trong lượt này.
Chạy lên tòa nhà cao chín tầng này, một phần là để mở rương đồ, một phần là để tránh né quái vật mới.
Trong lúc chạy, Bạch Khương phát hiện con quái vật khổng lồ đang ở độ cao hơn trăm mét. Biết rằng không thể đối đầu trực diện, cô chọn tầng năm của tòa nhà cao chín tâng này, vừa để tránh đợt tấn công đầu tiên của quái vật từ mặt đất, vừa để có chút không gian thở khi quái vật có thể đổ xuống tầng thượng.
Trang Hưng Bình cũng chạy ra từ căn phòng bên trong, hai người nhìn nhau.
Ánh mắt của Bạch Khương trầm tĩnh nhìn đối phương.
Trang Hưng Bình nhẹ nhàng nâng tay, lòng bàn tay hạ xuống: "Bình tĩnh, chúng ta không phải kẻ thù. Kẻ thù đang ở dưới lầu."
Lời vừa dứt, trên đầu vang lên tiếng nổ lớn.
"Cũng có trên lầu." Trang Hưng Bình nở nụ cười hòa nhã: "Chúng ta chia tay tại đây, được không?”
"Được."
Bạch Khương quay người đi về phía cửa lớn, khi sắp chạm vào tay nắm cửa thì cô đột ngột xoay người, dán vào tường ở hành lang.
Phập!
Phi đao cắm vào cửa lớn, những mảnh vụn bắn ra làm xước mặt Bạch Khương.
Trang Hưng Bình có chút kinh ngạc: "Cô là người chơi?" Chỉ có người chơi mới có phản ứng nhanh như vậy.
"Ý anh là gì?' Bạch Khương rút súng, chia vào anh ta.
Trang Hưng Bình kinh ngạc: "Cô thực sự đã lấy được một khẩu súng, từ chiếc rương đỏ đúng không? Tôi đã đoán rằng rương đỏ sẽ có vũ khí nóng."
Sau đó anh ta lại cười gian xảo: "Đừng kích động, tôi không thực sự muốn làm hại cô, cô nhìn xem, phi đao của tôi chỉ nhắm vào tay cô thôi, không nhắm vào chỗ hiểm đâu."
"Thế thì sao, tôi không thể tha thứ cho việc anh tấn công tôi. Khi hòa bình đã bị phá vỡ, vậy chúng ta hãy nói chuyện về lợi ích." Bạch Khương nói: "Đưa mảnh vé ra đây."
"Ê, đừng thế chứ, chúng ta từ từ nói chuyện nào.”
"Không có gì để nói cả." Bạch Khương mở khóa an toàn, súng vẫn chĩa vào anh ta: "Tôi sẽ đếm từ năm xuống. Năm..."
Sắc mặt của Trang Hưng Bình cuối cùng cũng trở nên nghiêm túc: "Cô không dám bắn đâu, người chơi không thể giết nhau, nếu không kẻ chết sẽ biến thành ác quỷ trong phó bản linh dị để trả thù."
"Biến thành ác quỷ thì sao, tôi có nhiêu điểm lắm, chỉ cần gắn thêm vài đạo cụ nữa là xong." "Tỷ lệ chết do ác quỷ trả thù là 100%!" Trang Hưng Bình lớn tiếng nói, nhìn chằm chằm vào mắt Bạch Khương: "Thế này đi, chúng ta cũng coi như là người một nhà, không đánh không quen biết, chia tay trong hòa bình nhé?”
"Đừng vô liêm sỉ nữa, tôi nghe anh nói mà thấy buồn nôn. Một câu thôi, đưa hay không?”
Khẩu súng đen ngòm chĩa vào đầu Trang Hưng Bình, mồ hôi lạnh toát ra trên trán, mạch máu ở thái dương liên tục giật giật.
Ánh mắt của người phụ nữ này bình thản nhưng lại toát lên sự điên cuồng, giống như một kẻ điên bình tĩnh, mình thật sự đã chọc giận một kẻ điên! Thật quá sai lâm!
Trong ba ngày qua, anh ta không chỉ cướp của một người chơi.
Ngay từ ngày đầu tiên, anh ta đã hiểu rằng mảnh vé không thể chỉ dựa vào việc mở rương xanh để có đủ, nên ngay từ ngày đầu vào phó bản, anh ta đã bắt đầu cướp.
Cướp của NPC, cướp của người chơi... anh chưa bao giờ thất bại.
Anh ta vốn học biểu diễn tạp kỹ, kỹ năng phi dao rất xuất thần, sau khi cướp một NPC, anh đã lấy được một bộ phi dao từ rương của NPC, càng như hổ thêm cánh, anh ta chưa bao giờ nghĩ mình sẽ thất bại vào lúc này.
Trang Hưng Bình quả thực không tin Bạch Khương biết dùng súng, nhưng nếu cô ta thật sự bắn thì sao?
Nếu viên đạn trúng vào đầu thì thậm chí còn không có cơ hội dùng gói chữa trị.
Anh ta có dám lấy mạng sống của mình ra đặt cược không?
Mồ hôi lạnh trượt xuống từ thái dương, cuối cùng Trang Hưng Bình đành nhượng bộ: "Được, tôi đưa cho cô.'
Anh ta móc ra hai mảnh vé: "Tôi chỉ có hai mảnh thôi, dù sao tôi cũng vừa mới vào phó bản hôm nay, chưa có cơ hội lấy thêm."
Anh ta nói dối. Bạch Khương không tính toán, cũng không quan tâm đối phương vào đây từ ngày nào.
"Đặt xuống đất, anh quay trở về phòng và đóng cửa."
Dưới họng súng, Trang Hưng Bình không dám làm gì ngu ngốc, ngoan ngoãn vào phòng.
Khi anh ta trở ra, nữ người chơi cướp đồ của anh ta không còn thấy đâu nữa.
Tòa nhà này rung lắc mạnh hơn, Trang Hưng Bình quan sát một lúc, cảm thấy tòa nhà này không trụ được lâu nữa, tâng này cũng không còn an toàn.
"Đừng để tôi gặp lại cô!" Trang Hưng Bình tiến tới cửa muốn rút con dao lúc nãy ra, không ngờ chỉ thấy một cái lỗ trống, con dao đã bị lấy đi, nữ người chơi đó quả thực không để lại gì!
Trang Hưng Bình giận dữ, đập mạnh vào cửa, quay vào phòng thu dọn đồ đạc vào ba lô mang đi.
Còn cư dân bản địa bị trói?
Bạn cần đăng nhập để bình luận