Mang Theo Siêu Thị Lớn Đào Vong

Chương 1320 - Kết nghĩa



Chương 1320 - Kết nghĩa



Lá bùa bình an mà cô đeo trước ngực bắt đầu nóng lên. Sau khi khôi phục trí nhớ, cô đã đặt một lá bùa trên người mình và Lưu Thông. Hiện tại, lá bùa này đang tỏa ra hơi nóng, một dấu hiệu không tốt.Cô tiến về phía cửa sổ, và quả nhiên, dưới cửa sổ lại xuất hiện một đống tro tàn sau khi bị đốt cháy.Nhà họ Vương thật sự không buông tha. Chẳng lẽ suy đoán của cô là sai? Dù cô đã từ chối và chủ động rời khỏi, nhà họ Vương vẫn muốn ép buộc cô sao?Nhưng điều đó không hợp lý, nếu họ đã muốn vậy thì tại sao lúc đầu khi cô vào nhà họ Vương, họ không trực tiếp dùng biện pháp mạnh để giữ cô lại?Không thể hiểu rõ mục đích của nhà họ Vương, Bạch Khương chỉ biết rằng mình cần di chuyển một lần nữa.Cô dẫn Lưu Thông lên xe buýt. Trực giác mách bảo cô rằng nơi đông người sẽ an toàn hơn. Trên xe buýt, Bạch Khương lấy lá bùa ra kiểm tra, phát hiện nó đã bị cháy một góc và không còn tác dụng nữa.Sau đó, cô kiểm tra lá bùa mà Lưu Thông đeo trên cổ, cũng bị cháy một góc, chỉ còn lại vết đen của tro tàn.Thấy sắc mặt mẹ mình không tốt, Lưu Thông cảm thấy sợ hãi. Ban đầu, cậu nhóc rất thích cùng mẹ đi du lịch, nhưng sau một thời gian đã bắt đầu cảm thấy mệt mỏi: "Mẹ…"Vừa mở miệng, mẹ cậu nhóc đã cúi xuống nhìn. Dù mẹ không có vẻ gì là giận dữ, nhưng Lưu Thông vẫn sợ hãi, lập tức đưa tay che miệng.Bạch Khương không nói gì, chỉ nhét cho cậu một viên kẹo.Phó bản lần này dường như đã rõ ràng, nhưng Bạch Khương vẫn chưa thể xác định được bước tiếp theo. Chẳng lẽ cô cứ phải trốn mãi thế này? Khi nào mới đến điểm kết thúc của phó bản?Ngoài ra, các thành viên khác trong đội đều không thể liên lạc được, đã hơn hai tháng trôi qua kể từ khi họ bước vào phó bản, cô thực sự lo lắng rằng các đồng đội có thể đã gặp nguy hiểm.Người mà Bạch Khương lo lắng nhất là Thẩm Tịnh Tú, bởi vì kinh nghiệm làm phó bản nhập vai của Thẩm Tịnh Tú còn ít, lần đầu tiên tham gia phó bản nhập vai, cô ấy đã mắc kẹt trong ký ức do phó bản thiết lập.Nếu không có Thiệu Thải Lam ra tay giúp đỡ, Thẩm Tịnh Tú đã không thể sống sót.Lần này, sự khống chế ký ức trong phó bản còn mạnh mẽ hơn, cô rất lo rằng Thẩm Tịnh Tú sẽ không chịu nổi.Mặc dù trong đầu đang nghĩ đến chuyện này, nhưng công việc trên tay của Bạch Khương vẫn không chậm lại.Ngón tay cô linh hoạt gấp hai tấm bùa bình an mới, một tấm cho mình và một tấm cho Lưu Thông.Cô dặn dò cậu nhóc: “Tuyệt đối không được làm mất, hiểu không?”Lưu Thông đang ngậm kẹo mút, ngoan ngoãn gật đầu.Khi xe buýt đến trạm, Bạch Khương nắm tay Lưu Thông chuẩn bị đứng dậy thì đột nhiên tim cô bị bóp chặt mà không có dấu hiệu báo trước, đau đến mức cô phải cúi gập người, không thể đứng thẳng.“Ôi trời, cô sao thế? Không sao chứ?”“Xin hãy tránh ra, tôi cần xuống xe.”“Mọi người phía sau nhường một chút, người lên xe từ cửa trước!”“Nếu muốn xuống thì nhanh chóng xuống đi, sao lại đứng đây chắn đường?”Hành khách vội vã lên xuống xe, thấy cô đứng chắn ở đó nên lần lượt lên tiếng.Bạch Khương hít thở một cách khó khăn, cảm giác mỗi lần hít vào lồng ngực cô đều đau đớn vô cùng. Mặt cô thoáng chốc đã trắng bệch như tờ giấy, cô cắn chặt răng rồi ngồi xuống, quyết định trước mắt không xuống xe nữa.Cơn đau vẫn tiếp tục, cô đau đến mức mồ hôi đổ đầy đầu, răng nghiến chặt, tai ù ù không ngừng, không thể nghe rõ bất cứ điều gì, chỉ có tiếng lảm nhảm hỗn loạn vang lên trong đầu, cả người như sắp nổ tung!Không biết từ lúc nào, tấm bùa bình an trên ngực lại bắt đầu phát ra hơi nóng, hơi nóng dần dần tăng lên, cô cảm thấy da thịt mình như bị đốt cháy, nhưng điều tốt là nó làm Bạch Khương giật mình bừng tỉnh lại, cô ngẩng đầu thở hổn hển, lúc này mới cảm thấy mình vẫn còn sống.Lưu Thông sợ hãi đến nỗi nước mắt đầy mặt, ôm chặt lấy cô và không ngừng gọi: "Mẹ, mẹ! Mẹ đừng chết mà." Lúc này, cậu nhóc đã quên mất những lời dặn dò của mẹ."Mẹ không sao." Giọng của Bạch Khương khàn đặc.Cô nghe thấy những lời bàn tán tò mò của hành khách trên xe nên ngay khi đến trạm tiếp theo, cô lập tức đưa Lưu Thông xuống xe.Dư chấn của đau đớn khiến mồ hôi lạnh chảy đầy người, cô gắng gượng đặt một phòng khách sạn, vừa khóa cửa xong thì ngã ngồi xuống sàn nhà.Lưu Thông vẫn còn muốn khóc, nhưng Bạch Khương bình tĩnh bảo cậu nhóc đi rửa tay rửa mặt: "Khăn ở trong túi, tự lấy mà dùng. Rửa xong thì cầm điện thoại ra chơi, nghe lời mẹ."Sau khi để Lưu Thông đi, Bạch Khương mới lấy lá bùa bình an từ áo ngực ra, đúng như dự đoán, nó đã cháy sạch, chỉ còn lại một nắm tro đen.Cô lấy một chiếc gương nhỏ ra soi vào ngực, quả nhiên trên da đã bị cháy thành một vết thương lở loét.



Bạn cần đăng nhập để bình luận