Mang Theo Siêu Thị Lớn Đào Vong

Chương 1034: Trung Tâm Chăm Sóc Sau Sinh Nhi Khang

Chương 1034: Trung Tâm Chăm Sóc Sau Sinh Nhi KhangChương 1034: Trung Tâm Chăm Sóc Sau Sinh Nhi Khang
Cô ta kêu vài tiếng, không có người chơi nào trả lời cô ta, chỉ có người chơi rút số 9 mặt tái mét.
Ban đầu trước mặt cô ấy còn có hai người chơi, cô ấy còn có thời gian thở, kết quả số 7 và số 8 đều chạy mất! Đến lượt cô ấy rồi!
Quả nhiên, trợ lý nói: "Ồ, số 8 cũng không ở đây, vậy thì số 9 đi, vào đi!"
Số 9 trâm mặt đi về phía phòng siêu âm B.
Nhìn số 9 đi vào, người chơi mới số 10 tay chân lạnh ngắt, cầu xin nhìn Thương Văn Tâm: "Chị, chị ơi cứu em với, em thật sự không muốn chết, em không muốn chất..."
Bạch Khương không ra được, Thương Văn Tâm cũng nhận một đả kích lớn, cô ấy ổn định tinh thần: "Cô đừng hoảng loạn, càng hoảng loạn càng nguy hiểm!"
Số 10 thực sự muốn đi: "Chị buông tôi ra, để tôi đi đi!"
"Thực sự không thể đi! Vào phòng siêu âm B có thể sẽ sống sót, rời khỏi đây chắc chắn sẽ không sống nổi!"
Thương Văn Tâm cắn răng dẫm chân: "Nếu không tin thì gọi điện cho Hà Quân xem bây giờ cô ấy ra sao!"
Đó là một ý kiến hay, số 10 dường như tìm được điểm tựa, lập tức lấy điện thoại ra.
Cuộc gọi được kết nối ngay lập tức, chỉ có tiếng tút tút vang lên mà không ai nghe máy.
Số 10 nắm lấy cơ hội cuối cùng này, kích động nói: "Điện thoại vẫn gọi được, có nghĩa là Hà Quân không sao, đúng chứ?”
Kim Tô Mỹ không nhịn được mà liếc mắt: "Điện thoại gọi được nhưng cô ấy không nghe, không phải chứng tỏ cô ấy đã gặp chuyện sao? Nếu không có chuyện gì thì sao cô ấy không nghe điện thoại được?”
Số 10 lúng túng: "Cũng có thể là đang bận, chẳng hạn như đi vệ sinh quên mang theo điện thoại...
"Thôi cứ mặc kệ cô ấy đi, để cô ấy muốn đi thì đi, cô lo được một lúc chứ có lo được cả đời không! Đừng để cuối cùng lại bị người ta oán ghét." Kim Tô Mỹ nói với Thương Văn Tâm.
Thực ra, Thương Văn Tâm cũng chỉ muốn cứu mạng người chơi mới số 10 một lần mà thôi, cô ấy cũng như pho tượng bùn qua sông, tự mình cũng khó bảo vệ, nhiều lắm là nói thêm vài câu, cố gắng ngăn cản thêm một chút, nhiều hơn nữa thì cũng không có sức lực.
Cô ấy nghĩ Bạch Khương là người chơi có khả năng cao nhất thoát khỏi cánh cửa đó, không ngờ vẫn giống như những người chơi trước đó, đi một lần và không quay trở lại.
Cô ấy không biết Bạch Khương sau khi vào đã sử dụng phương pháp gì để tự cứu, những phương pháp đó chẳng lẽ hoàn toàn không hiệu quả, đầu óc cô ấy cũng bắt đầu nổi bão, cô ấy phải tìm ra một con đường sống cho mình.
Thương Văn Tâm không ngăn cản nữa, số 10 đi được vài bước lại cảm thấy hối hận, cô ấy đứng đó do dự, không thể di chuyển thêm một bước nào nữa. Đúng lúc này, cửa phòng siêu âm mở ra, lần này gọi 'số 10”. Số 10 cuối cùng cũng quyết định, cô ấy quay đầu và chạy đi.
Lần lượt từng người chơi bước vào, không bao lâu sau đã đến lượt Kim Tô Mỹ.
Đấn lúc này, Kim Tô Mỹ lại không cảm thấy căng thẳng nữa, cô ấy nói với Thương Văn Tâm: "Tôi không tin là không có một người chơi nào sống sót, có lẽ là họ sống sót nhưng không được phép rời đi, sợ rò rỉ thông tin gì đó."
Nói xong, cô ấy đứng dậy và bước lớn về phía trước.
Nhìn theo bóng lưng của Kim Tô Mỹ, Thương Văn Tâm hít một hơi thật sâu, người tiếp theo sẽ là cô ấy.
Bạch Khương không biết tình hình bên ngoài, cô đã chìm vào giấc ngủ sâu.
Cô mơ thấy một giấc mơ kỳ lạ.
Trong giấc mơ, cô tỉnh giấc trên giường vào đêm khuya, bên ngoài ban công treo một vầng trăng mờ ảo, tiếng đồng hồ tích tắc vang lên trong bóng tối trở nên đặc biệt rõ ràng.
Cô bò dậy từ giường, bật đèn đầu giường và tự nhiên nhìn về phía cái nôi bên cạnh giường.
Trên giường có một đứa trẻ được bọc trong chiếc chăn màu hồng, đứa bé không ngủ mà mở to đôi mắt đen tròn nhìn cô. Hoặc nói cách khác, trước khi Bạch Khương bật đèn nhìn qua, nó đã sớm nhìn Bạch Khương rồi.
Cảnh tượng này có chút rùng rợn, trái tim Bạch Khương đập mạnh hai cái, cô nhíu mày cảm thấy bối rối, nhưng rất nhanh, tình yêu mãnh liệt đã làm ngập lụt những cảm xúc kỳ quái đó, cô ôm lấy đứa trẻ như ôm một báu vật, nhẹ nhàng dỗ dành: "Bé yêu, bé yêu của mẹ, sao không ngủ nhỉ? Con đói à?"
Đứa bé vẫn nhìn cô chằm chằm, đôi mắt đen tuyên chỉ phản chiếu hình bóng của một mình cô, như thể trong thế giới nhỏ bé của nó chỉ có mỗi cô.
Tình yêu dày vò khiến Bạch Khương không kìm được muốn rơi nước mắt, cô thực sự yêu thương đứa trẻ này biết bao, cô cúi đầu cọ cọ vào mặt của bé, khuôn mặt của nó lạnh lẽo và mịn màng, như được chạm khắc từ băng.
Cô hơi lo lắng và đau lòng: "Con yêu, con có lạnh không? Mẹ ôm con ngủ, sẽ ấm lên ngay thôi."
Cô cởi bỏ áo, nằm xuống và đặt đứa trẻ lên ngực mình, thân thể trân trụi của họ tiếp xúc với nhau để sưởi ấm cho bé.
Bạn cần đăng nhập để bình luận