Mang Theo Siêu Thị Lớn Đào Vong

Chương 1165: Hoa Đào Nở Rộ

Chương 1165: Hoa Đào Nở RộChương 1165: Hoa Đào Nở Rộ
Chương 1165: Hoa Đào NO Rộ
Bạch Khương rất sợ sẽ thấy những người và sự vật quen thuộc trong thực tế xuất hiện trong phó bản, điều đó sẽ khiến cô nghi ngờ đâu mới là hiện thực, có lẽ "hiện thực" mà cô đang sống cũng chỉ là một phó bản khổng lồ?
Cảm nhận được sự dao động trong lòng, niềm tin sụp đổ, Bạch Khương kịp thời dừng lại không nghĩ sâu thêm nữa.
Để tâm hồn được yên ổn, Bạch Khương muốn tin rằng phó bản thật ra chỉ là trò chơi lấy những mảnh ghép từ thế giới thực, nó lấy cắp một số đoạn trong dòng lịch sử dài dằng dặc của thế giới thực, sau đó phản chiếu vào trò chơi để làm phó bản.
Nghĩ vậy sẽ dễ chấp nhận hơn. Bạch Khương nhanh chóng chấp nhận sự tự ám thị đầy thiện ý này.
Dựa trên hướng suy nghĩ này, tiêu vong của làng bà cốt là điều tất yếu. Bà Bảy là dấu vết cuối cùng của thực tại, có lẽ sự xuất hiện của bản thân đã thúc đẩy phó bản xóa bỏ bà ta, nhưng dù người chơi có đến hay không, bà ta vẫn sẽ chết.
Vừa vặn Bạch Khương có "liên quan" với Vương Đại Cường, mẹ của Vương Đại Cường lại kéo làng bà cốt đang trong giai đoạn tiêu vong vào, khiến cho làng bà cốt bị lộ ra trước mắt người chơi.
Cô nghĩ, đợt người chơi tiếp theo vào phó bản này, khả năng cao sẽ không còn cốt truyện về làng bà cốt nữa, phó bản sẽ dùng một cách hợp lý khác để lấp đầy kịch bản cưới cô dâu mới sau khi Vương Đại Cường chất.
Vì vậy, xương thiên phú mà Bạch Khương lấy từ đầu của bà Bảy quá quý giá, cô không tin mình có vận may lớn đến mức có thể bắt được loại tôn tại giống như bug của phó bản trong một phó bản khác.
Thiên thời địa lợi nhân hòa, tất cả những trải nghiệm không thể tái hiện đã dẫn cô đến làng bà cốt, cô không nghĩ mình có thể lặp lại điều đó.
Cô quay sang nhìn Chúc Trọng Thủy, không hề tránh ánh mắt của đối phương mà cũng thẳng thắn từ chối: "Cái xương đó tôi có việc dùng, tôi nghĩ ngay cả giữa các đồng đội hợp tác cũng có sự riêng tư cá nhân.”
Chúc Trọng Thủy kích động: "Đừng nói với tôi vê cái gì mà riêng tư cá nhân, tôi không quan tâm. Tôi chỉ có một yêu cầu, lấy cái xương đó ra cho tôi xeml"
Bạch Khương lắc đầu: "Đó là thành quả của tôi, trước khi anh vào đội, tôi đã bàn với chủ tịch của anh về các chỉ tiết hợp tác cơ bản, bao gồm vấn đề phân chia đạo cụ trong phó bản. Đạo cụ được phân chia dựa trên đóng góp, ai đóng góp nhiều thì thuộc về người đó, người khác không được cướp, tôi nghĩ anh đã biết rõ điều này từ lâu rồi. Cái xương đó thuộc về tôi."
"Chuyện này không giống vậy! Cái xương này có thể cứu mạng tôi, cô là đội trưởng, chẳng lẽ lại trợn mắt nhìn tôi đi chết sao!"
Chúc Trọng Thủy đưa tay ra muốn giằng co, Bạch Khương đứng dậy, đi sang một bên vài bước để tránh, Chung Kính Dương ngồi gần cửa sổ vội kéo anh ta lại, Cốc Hinh cũng đứng dậy: "Là đồng đội, ít nhất chúng tôi đã cứu anh mấy lần, bây giờ anh làm như vậy tôi thấy thật không đáng! Không ai nợ anh cảt"
Cuộc tranh cãi với Chúc Trọng Thủy khiến họ phải xuống xe sớm, nếu không thì các NPC trên xe đều sẽ chú ý đến, thật sự rất bất tiện. Bạch Khương hiểu cảm xúc của Chúc Trọng Thủy, nếu đặt mình vào hoàn cảnh của anh ta, cô cũng không thể bình tĩnh và điềm đạm được. Tuy nhiên, cô vẫn đặt lợi ích của mình lên hàng đầu, không lấy xương ra.
"Hiệu quả của cái xương đen đó tôi có thể nói cho anh biết, nó không thể giải quyết tình huống hiện tại của anh."
Theo lời của bà Bảy, cô cần phải nuôi nó bằng máu trong thời gian dài mới có thể một ngày nào đó tâm ý tương thông với nó, tự nhiên thông thạo tất cả các thuật âm dương.
Dù sau này có thể tu luyện được như bà Bảy, cũng không thể đối phó với những vấn đề mà bà Bảy không giải quyết được.
Nhưng Chúc Trọng Thủy không tin Bạch Khương, cho rằng cô đang kiếm cớ, chỉ đưa tay đòi hỏi.
"Trước tiên cô đưa cho tôi đi! Có tác dụng hay không, không phải cô nói là được!"
Sau khi giải thích một lượt, tâm trạng của Bạch Khương rất bình tĩnh, dù sao cô cũng đã sớm đưa ra lựa chọn. Thực tế mà nói, thứ này là cô đã bỏ ra một số tiền lớn để mua, giữ lại cho mình sử dụng có tỷ lệ lợi nhuận cao hơn, cô không thể để Chúc Trọng Thủy sử dụng.
Dù là đồng đội thân thiết nhất, đã có thể tin tưởng giao phó cho nhau, Bạch Khương cũng không thể giao đồ ra... người có thể khiến cô không do dự từ bỏ lợi ích lớn như vậy chỉ có cha mẹ cô, nhưng cha mẹ cô đã sớm vì cô mà từ bỏ tất cả, bao gồm cả mạng sống.
Mạng sống của cô ngưng tụ từ tâm huyết của cha mẹ, mạng sống của cô là quan trọng nhất! Tất cả những nỗ lực này đều vì hồi sinh, không thể vì người khác mà nhượng bội
Bị Bạch Khương từ chối một lần nữa, trong mắt Chúc Trọng Thủy sinh ra hận ý, điêu này khiến Chung Kính Dương và Cốc Hinh cảm thấy vô cùng khó chịu.
Bạch Khương với vai trò là đội trưởng, sau khi vào phó bản đã làm rất nhiều, để tìm đồng đội và gửi thư kích thích trí nhớ, Bạch Khương luôn bận rộn.
Nếu bước chân trên WeChat có thể sử dụng trong phó bản, bước chân của Bạch Khương chắc chắn là nhiều nhất.
Tuy nhiên, họ cũng hiểu cảm xúc của Chúc Trọng Thủy, thất bại trong phó bản thực sự khiến người ta thống khổ, vì vậy họ không nói thêm gì nữa, chỉ có thể toàn lực ngăn chặn anh ta, đừng để Chúc Trọng Thủy làm hại Bạch Khương.
Đội ngũ chia rẽ.
Theo đề nghị của Chung Kính Dương, Bạch Khương rời đi trước.
Chung Kính Dương nói: "Bây giờ có lẽ chỉ cần chờ vòng sáng xuất hiện, em biết hoàn cảnh đặc thù của mình ở đâu.”
"Em biết." Sau đó cô gọi một chiếc taxi và rời đi.
Bạch Khương ngồi xe rời đi, Chúc Trọng Thủy phát điên mà vùng vẫy, Cốc Hinh và Chung Kính Dương phải rất vất vả mới ngăn được anh ta.
Đợi Chúc Trọng Thủy bình tĩnh lại, Chung Kính Dương nói với Cốc Hinh: "Chị cũng về đi. Tôi sẽ đưa anh ta về."
"Chị cũng đi cùng!" Cốc Hinh không yên tâm về Chúc Trọng Thủy.
Mặc dù Chúc Trọng Thủy không biết ký túc xá của Bạch Khương ở đâu, nhưng để an toàn vẫn nên theo dõi thêm một thời gian. Hai người đưa Chúc Trọng Thủy về trường, địa chỉ này là Bạch Khương nói trước đây.
Bạn cần đăng nhập để bình luận