Mang Theo Siêu Thị Lớn Đào Vong

Chương 1292 - Phó bản nhập vai: Kết nghĩa



Chương 1292 - Phó bản nhập vai: Kết nghĩa



Trong làng, mọi người bàn tán xôn xao, nói chuyện với nhau không ngừng, vì sự việc này thật sự quá đỗi kỳ lạ!Không phải chuyện kết nghĩa là điều gì lạ lùng, mà là việc nhà giàu đến tận ngõ hẻo lánh này để nhận mẹ nuôi, lại còn hào phóng đến mức khó tin.“Mà cũng phải thôi, người ta nói nhà càng giàu thì càng keo kiệt, nhưng nhà họ Vương này thật sự quá rộng rãi.”“Chỉ có mỗi một cậu con trai độc nhất, nhận mẹ nuôi cũng không thể quá tầm thường được, tôi còn nghe nói họ tặng luôn một căn nhà đấy.”“Trời ơi, thế này thì cũng đúng thôi, chẳng trách Bạch Khương lại ghen tị, nếu cô ấy cố gắng tranh thủ một chút, nói không chừng căn nhà, xe cộ, tiền bạc đều thuộc về cô ấy. Đổi lại là tôi, tôi cũng khó chịu lắm chứ!”“Tiếc là số tôi không hợp với cậu tiểu thiếu gia, nếu không tôi cũng muốn làm mẹ nuôi của cậu ấy.”“Ai mà không muốn chứ, sau này Bạch Linh hưởng phúc rồi, hai đứa con của cô ấy cũng không phải lo lắng gì về tương lai, không chừng nhà họ Vương còn chăm lo cho hai đứa nhỏ, đưa chúng đến thành phố lớn để học hành.”“Cần gì nhà họ Vương phải giúp đỡ đón đi? Chẳng phải nói là nhà họ Vương còn tặng thêm một căn nhà sao? Căn nhà đó nằm ngay trong thành phố lớn, sau này gia đình Bạch Linh sẽ thành dân thành phố, con cái trực tiếp có thể học ở trường trong thành phố.”“Ôi chao! Tôi cứ tưởng là nhà ở trên thị trấn, ai ngờ họ lại tặng nhà trong thành phố lớn cơ à? Ở thành phố nào thế nhỉ?”“...”Bạch Khương đi thật nhanh, không nghe thấy những người đó đang bàn tán về mình, nhưng cũng có thể đoán được họ sẽ nói gì, và đó cũng là lý do mấy ngày nay cô không ra khỏi nhà, thật sự... thật sự là trong lòng không dễ chịu chút nào!Cô và em gái là chị em sinh đôi, nghe bà nội nói thời gian sinh chỉ chênh nhau chưa đầy một phút, cô ra trước một phút nên thành chị, từ nhỏ đã gánh vác trách nhiệm của một người chị cả.Sau này mẹ cô sinh thêm hai em trai và một em gái, cũng là cô chăm sóc bọn họ lớn lên, em gái cô mang danh “chị hai”, đương nhiên cũng rụt lại nép sau lưng cô.Cô không để tâm đến những điều này, ngược lại, còn vui mừng vì có thể giúp đỡ được gia đình.Đợi đến lúc cô và em gái đều trưởng thành, đến tuổi kết hôn, hai chị em cùng nhau bàn chuyện hôn nhân. Đối tượng xem mắt lúc nào cũng để em gái chọn trước, sau đó mới đến lượt cô.Sau này, cả hai đều lấy chồng trong cùng một làng, điều kiện của chồng cô và chồng em gái không phải là quá khác biệt, nhưng nếu xét kỹ, thì nhà chồng em gái giàu có hơn, đất đai và tài sản đều tốt hơn nhà chồng cô.Nhưng những điều này cũng chẳng quan trọng, dù sao thì chồng em gái cũng đã để mắt đến em ấy, không phải sao?Sau đó, cô cũng kết duyên với người chồng hiện tại của mình, những năm đầu hai vợ chồng sống bình dị, cũng coi như tạm ổn.Nếu cuộc sống cứ tiếp diễn như thế cũng tốt, nhưng không ngờ lại xảy ra biến cố, chồng cô gặp tai nạn qua đời, để lại một đống nợ nần.Tháng trước, một chiếc xe sang trọng tiến vào làng.Lúc đó, ít người dân trong làng nhận ra đó là hãng xe gì, chỉ biết rằng khi chiếc xe đó vừa vào làng, ngôi làng bỗng chốc trở nên lu mờ trước vẻ cao cấp của nó. Khi thấy người từ trên xe bước xuống, những người đang xem không khỏi im lặng.Ôi trời, người đó ăn mặc thật bảnh bao, đầu chải mượt, đồng hồ kim cương lấp lánh... Nhìn đôi giày da bóng loáng dẫm trên con đường làng đầy bùn đất, mọi người không tự chủ mà vô thức sinh ra cảm giác e dè.Mọi người không có nhiều học thức, không biết nói những từ như "tự ti," chỉ cảm thấy người đó quá giàu có, quá xa cách so với họ.Bạch Khương cũng có mặt ở đó, cô đang xách một chậu nước từ sông về, ghé mắt nhìn vài lần rồi cũng chẳng để tâm lắm.Con trai cô lại hăng hái chạy nhảy xung quanh chiếc xe sang trọng để xem, đến bữa trưa về nhà ăn cơm vẫn còn không ngừng nói về nó, thậm chí còn thuận miệng nói: “Ông trưởng làng còn dẫn người vào từ đường nữa cơ.”Có lẽ là nhà ai đó trong làng phát đạt trở về thăm quê hương thôi? Bạch Khương vẫn không mấy bận tâm.Nhưng khi mọi việc đã sáng tỏ, nhìn thấy nụ cười rạng rỡ trên khuôn mặt của em gái, lòng cô đột nhiên có chút không thoải mái.Cô nghe người ta nói rằng, những người giàu có kia đến làng để tìm một người mẹ nuôi cho tiểu thiếu gia trong nhà.Đúng vậy, là tiểu thiếu gia. Những người ăn mặc hào nhoáng kia không ngờ chỉ là người hầu của tiểu thiếu gia mà thôi.Thím ba trong làng nói đến nuosc bọt văng tứ tung: “Thời buổi này mà còn gọi là thiếu gia, chẳng phải là mấy cái kiểu cách của xã hội cũ sao? Người hầu hạ thiếu gia dĩ nhiên là người hầu rồi!”



Bạn cần đăng nhập để bình luận