Mang Theo Siêu Thị Lớn Đào Vong

Chương 1187: Cuộc chiến giành rương bảo vật

Chương 1187: Cuộc chiến giành rương bảo vậtChương 1187: Cuộc chiến giành rương bảo vật
Chương 1187: Cuộc chiến giành rương bảo vật
Ba người bạn học đi cùng nhau đến giờ, thu hoạch khá tốt, anh ta chỉ mong gom đủ hai trăm mảnh vé để thực sự an toàn, rồi đi tìm gia đình...
Chàng trai đang mơ màng không nhận ra có một cái đầu từ từ thò ra trên đầu mình.
Hai phút sau, mục tiêu mới quả nhiên vào tâm bắn. Trên mái nhà, một người dùng ống nhòm hỗ trợ quan sát và chỉ huy, một người nín thở tập trung bắt đầu ngắm bắn.
Không ai nhận ra đồng đội cách đó bốn năm mét đã bị bịt miệng và từ từ gục xuống đất, dao cũng bị lấy đi ngay lập tức để không rơi xuống tạo tiếng động.
Người leo tường tiến đến lặng lẽ tiếp cận họ.
Khi cung nỏ đã sẵn sàng chuẩn bị bắn, phía sau đầu bỗng nhiên đau nhói, trước mắt tối sầm và ngất đi.
Người cầm ống nhòm bên cạnh cũng gần như đồng thời bị tấn công, cả hai ngã về một phía, đè lên nhau.
Người trèo lên là Bạch Khương.
Cô thuần thục thu gom chiến lợi phẩm, lấy hết mảnh vé, tổng cộng có ba mươi hai mảnh, thẻ cửa cô chỉ lấy một nửa, cũng có đến hai mươi mốt cái.
"Họ đã cướp của bao nhiêu người rồi nhỉ, nhưng nam người chơi kia có vẻ hung hãn hơn..."
Bạch Khương lẩm bẩm, phun nước lên mặt họ, không muốn để ba người này chết vì bị quái vật tấn công khi đang hôn mê.
Dù ba người này hợp tác săn bắn, trong đó không có khả năng là người chơi, nhưng có thể có người chơi xâm nhập vào đội ngũ NPC, lôi kéo một đội nhỏ NPC cũng nên.
Vẫn nên cẩn thận thì hơn!
Sau khi thành công phản công cướp bóc, Bạch Khương lại bò cầu thang xuống, tiện tay đóng cửa cầu thang lại.
Khi xuống đến tâng một, cô gặp một đám quái vật miệng rộng, lập tức dẫn chúng đi chỗ khác, tiện đường giết chết hơn nửa bọn chúng.
Cô không biết những quái vật này làm sao mà tìm được những người sống sót.
Cô đã thử dùng bùn che giấu mùi hương cực tốt từ đầm lầy để bọc cơ thể, nhưng thứ bùn này lại thất bại trước những quái vật này. Dù bôi bùn dày thế nào, dù ẩn nấp kỹ càng đến đâu, quái vật vẫn có thể tìm thấy cô qua lớp bùn dày.
Phó bản này có vẻ giống như game online, có lẽ quái vật có phương thức săn mồi đặc biệt.
Thế là, Bạch Khương vừa trốn chạy khỏi quái vật, vừa tìm cơ hội cướp bóc, thu hoạch được khá nhiều.
Đến khi trời tối, cô dùng thẻ vào cửa an toàn.
Căn nhà an toàn không có đèn, nhưng luôn duy trì trạng thái sáng. Bạch Khương ngồi trên sàn nhà bắt đầu kiểm tra những gì thu được, đếm xong càng đầy ngạc nhiên! Cô có tám mươi mốt thẻ cửa, một thẻ đang sử dụng, và một trăm mười hai mảnh vé cửa.
Với tốc độ này, ngày mai cô có thể gom đủ hai trăm mảnh vé cửa rồi! "Mở rương không bằng đi cướp bóc!"
Mảnh vé vào cửa trong rương xanh rơi ra quá ít, thường là một mảnh một rương, thỉnh thoảng hai mảnh, ba mảnh thì hiếm lắm!
Tình huống tệ nhất là chẳng có mảnh nào, chỉ dựa vào việc mở rương xanh sẽ không thể gom đủ hai trăm mảnh vé vào cửa trong thời gian ngắn.
Bạch Khương quyết định trưa mai lúc mười hai giờ sẽ tập trung vào việc cướp bóc, chứ không phải là Cướp rương.
Những người sống sót đến trưa ngày hôm sau thường sẽ có "gia sản phong phú”, thực sự là những con mồi béo hơn cả kho báu.
Không ngạc nhiên khi nam người chơi đó lại có nhiều vé và thẻ cửa như vậy, nhìn cách làm thuần thục của anh ta cũng đủ biết đã cướp không ít người.
Từ anh ta, cô cướp được tổng cộng bốn mươi mốt mảnh vỡ, lúc đó nhìn có vẻ nhiều, nhưng so với chiến lợi phẩm của mình bây giờ thì lại thấy ít.
Có vẻ như anh ta còn cất giữ nhiều chiến lợi phẩm ở nơi khác. Tuy nhiên, cô cũng không tiếc nuối, vì số vé và thẻ cửa cướp được từ anh ta cũng đủ nhiều rồi, cô rất hài lòng.
Điểm lại chiến lợi phẩm, Bạch Khương lấy ra một chai thuốc xịt.
Cô tháo băng trên vết thương, trước tiên là tay bị thương nhẹ nhất.
Một vết thương dài ba centimet hiện ra, máu đã không còn rỉ ra nhiêu, nhưng vết thương do cánh tay dao của quái bọ ngựa gây ra không hề nông, có thể thấy các tang cơ bên trong, vừa nhìn đã thấy đau.
Lúc bị thương, cô chỉ kịp xịt thuốc hai lần và quấn băng, không ngờ lại hiệu quả tốt như vậy.
Bạch Khương lật xem các băng gạc từ rương phó bản, so với lượng máu lúc bị thương thì trên băng gạc không dính nhiều máu, và nhìn vết thương, mặc dù trông đáng sợ nhưng đã tốt hơn nhiều.
Mới chỉ hơn một giờ trôi qua.
Cô nhanh chóng tháo băng trên đùi, nơi bị thương đầu tiên, chỗ này không tiện băng lại nên sau khi lấy được thuốc từ rương cô không động vào nó.
Vết thương này đã đau đến mức tê liệt, tháo băng ra mới thấy vết thương vẫn đang rỉ máu, băng gạc quấn mấy vòng thấm đầy máu.
Chảy nhiều máu như vậy mà cô vẫn chịu đựng được một ngày, Bạch Khương cũng thấy khó tin.
Tuy nhiên... cô lấy ra một chai thuốc uống, nhìn kỹ. Trưa nay cô đã uống một viên, có lẽ nhờ vậy mà đến giờ cô vẫn chưa ngất xỉu vì mất máu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận