Mang Theo Siêu Thị Lớn Đào Vong

Chương 1077: Bữa Cơm Tất Niên

Chương 1077: Bữa Cơm Tất NiênChương 1077: Bữa Cơm Tất Niên
Nhưng giây tiếp theo, nhận ra mình đang sợ hãi, Triệu Phong càng tức giận. Làm sao mình có thể sợ được! Chỉ là một lão già thôi mài
Anh ta đưa tay đẩy mạnh: "Quỷ mới biết Quân Quân mấy người muốn tìm ở đâu, tôi không phải là Quân Quân!"
Lời vừa dứt, một luồng gió lạnh từ dưới chân vọt lên.
Bùm!
Sau một tiếng động lớn, cánh cửa vừa mở ra lập tức đóng sầm lại.
Triệu Phong suýt bị kẹp tay, càng thêm tức giận, quay đầu chửi: "Có bị bệnh không!"
Anh ta không thể không đưa tay lên xoa mắt, nhìn lại lân nữa, trước mắt vẫn là mấy người lạ, nhưng toàn thân họ bị bao phủ bởi khí đen, vừa nhìn đã biết không bình thường!
Ông lão bị anh đẩy ngã nằm trên đất cũng không bò dậy, vẫn nhìn chằm chằm vào anh ta, nhìn một lúc, con ngươi của ông ta rơi ra.
Chưa kịp để Triệu Phong phản ứng, trên người ông lão bắt đầu rơi xuống những mảnh vụn màu đen, toàn thân ông ta bắt đầu bốc khói, thịt da phát ra tiếng xèo xèo, cả người như bị ngọn lửa vô hình đốt cháy, ngay trước mặt Triệu Phong!
Không chỉ ông lão, những người khác cũng bắt đầu bốc khói, da thịt bong tróc, chỉ trong chớp mắt, mấy người trước mặt anh ta đã bị thiêu thành than đen.
BịchI
Triệu Phong run rẩy, lùi lại đập lưng vào cánh cửa.
“Ahhh!" Anh ta nhảy dựng lên!
Cánh cửa vốn hơi lạnh, không biết từ lúc nào đã trở nên nóng bỏng, làm lưng anh ta bỏng rát.
Khói đặc bốc ra từ mọi ngóc ngách, không khí toàn mùi khét lẹt, Triệu Phong bị kẹt sau cửa chỉ có thể cúi người dùng tay áo che mũi miệng.
Lúc này anh ta đã rơi vào trạng thái cực độ mờ mịt và sợ hãi, không hiểu sao mọi chuyện lại trở nên như vậy, anh ta chỉ là uống say thôi mà, tỉnh dậy lại bị người ta coi là Quân Quân gì đó, vừa định đi thì mấy người lạ này lại biến thành, biến thành ma quỷ!
Đúng rồi, bị thiêu thành than làm sao còn sống được chứ?!
Anh ta đụng phải ma rồi!
Triệu Phong không màng cánh cửa nóng thế nào nữa, quyết định nhanh chóng rời khỏi đây.
Anh ta đưa tay kéo tay nắm cửa định mở ra, tay nắm cửa nóng bỏng! Vừa chạm vào đã làm tay anh ta phồng rộp, đau đến nỗi phải rụt tay lại.
Quay đầu lại, nhìn thấy mấy cái xác cháy đen đang tiến lại gần mình, tim của Triệu Phong như muốn nhảy lên tận cổ họng! Chửi thê một câu thô tục, Triệu Phong nhẫn nhịn đau đớn tiếp tục nắm chặt tay cầm cửa, phớt lờ cơn đau mà vặn mạnh xuống...
Trong tiếng thịt bị cháy xèo xèo, khóa cửa bị vặn mở ra, anh ta mừng rỡ mở cửa.
Không mở được!
Triệu Phong dốc hết sức đẩy cửa, đá cửa, nhưng cửa vẫn không nhúc nhích. Lúc này anh ta mới phát hiện ra cửa đã biến dạng, kẹt chặt vào khung cửa, bảo sao không mở được.
Anh ta bắt đầu lo lắng, quay người muốn nhảy qua cửa sổ. Chỉ cần dùng ghế đập vỡ kính, anh ta sẵn sàng nhảy xuống, chỉ là tâng năm thôi, chuyện nhỏ!
Cửa sổ chỉ cách Triệu Phong ba mét, nhưng lúc này khoảng cách ấy như một vực thắm.
Những cái xác cháy đen bao vây Triệu Phong, anh ta cố nén nỗi sợ, giơ chân đạp, giơ tay đẩy, nhưng những bàn tay cháy đen kia nắm chặt lấy cánh tay, kéo chặt lấy đùi, quấn chặt lấy eo anh ta.
“Buông ra! Buông tồi ra!! Khụ khụt”
Khói dày đặc nhanh chóng tràn ngập cả không gian, Triệu Phong cao to lực lưỡng, trong cơn sợ hãi sinh ra bản năng sinh tôn, nhưng dù anh ta dùng sức thế nào cũng không thể thoát khỏi sự trói buộc.
Khói đặc tràn vào phổi, anhn ta càng không thể thở, ho không ngừng, mắt bắt đầu tối sâm lại.
"Buông... khụ khu..."
Khuôn mặt cháy đen tiến sát vào, ngũ quan đã không thể nhìn rõ, chỗ đôi mắt chỉ còn hai hố đen.
Nỗi sợ tột cùng lan tỏa trong lòng, Triệu Phong cuối cùng phải van xin, mở miệng nhưng không thể phát ra âm thanh.
Ngạt thở, bỏng rát, anh ta nghe thấy máu thịt của mình nổ lách tách trong lửa.
Triệu Phong đau đớn gào thét.
Những cái xác cháy đen ôm chặt lấy anh ta, như ôm lấy người thân yêu nhất.
Ở bên nhau... một nhà chúng ta... mãi mãi ở cùng nhau...
Cơ thể của Triệu Phong cũng dần dần trở nên đen kịt trong đau đớn, cuối cùng anh ta co ro trên mặt đất, hòa mình vào những khối than đen khác.
Bên ngoài cửa, có người vừa cười vừa nói chuyện đi ngang qua.
Người chơi mới Triệu Dụ Cẩm đi cuối đội ngũ, im lặng lắng nghe họ đùa giỡn.
Một mùi lạ xộc vào mũi, anh ta tìm kiếm nơi phát ra mùi hương, nghi ngờ là có chỗ nào đó đang cháy.
"Tiểu Minh, cậu đang làm gì vậy? Nhìn bộ dạng của cậu giống như một chú chó con đấy!" Những người bạn quay lại đùa giỡn.
Triệu Dụ Cẩm có chút do dự: "Các cậu có ngửi thấy mùi gì đó bị cháy không?"
Cánh mũi của anh ta khế động đậy, luôn có cảm giác mùi hương đó ở ngay trước mặt, nhưng anh ta không thấy chút khói nào.
"Không có đâu, chắc cậu ngửi nhầm rồi!"
Một người bạn tiến lên kéo tay anh ta: "Đi thôi! Sao cậu cứ núp ở phía sau mãi vậy, hôm nay cậu cứ im lặng thế?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận