Mang Theo Siêu Thị Lớn Đào Vong

Chương 912: Khu Phố Tiến Tài

Chương 912: Khu Phố Tiến TàiChương 912: Khu Phố Tiến Tài
Cổ Tú Hoa vấy tay: "Không cần đâu, cô cũng thường xuyên chăm sóc tôi mà, được rồi, đưa cho cô tờ phù này tôi cũng yên tâm rồi, cô mau đeo lên đi, kẻo lại như tôi, bụng bị ma viết chữ, đau lắm đấy!"
"Thôi, tôi vê tắm, tối nay tôi muốn đi ngủ sớm, mai phải đi làm, tôi xin nghỉ một ngày sếp cũng không vui, suýt nữa không cho tôi nghỉ."
Bạch Khương tiễn cô ấy đến cửa, thấy Cổ Tú Hoa đang mang giày, đó là một đôi giày cao gót màu đỏ, làm nổi bật làn da trắng nõn của cô ấy và mắt cá chân tinh tế, nhưng miếng dán băng keo ở gót chân đã làm mất đi vẻ đẹp đó.
Cô cười nói: 'Cô hôm nay đi leo núi mà còn dám ởđi giày cao gót à, chân không đau sao?"
Cổ Tú Hoa nhăn mặt: "Đau chứ! Cô không thấy tôi đã dán băng y tế rồi sao, làm sao tôi biết phải leo núi? Tôi còn tưởng chỉ đi uống trà mà thôi!"
Sau khi tiễn Cổ Tú Hoa về nhà, Bạch Khương đóng cửa lại.
Cô đứng ở cửa vào nhà, cẩn thận nhớ lại quá trình tiếp xúc với Cổ Tú Hoa vừa rồi, không hiểu sao, cô luôn có một cảm giác kỳ lạ khó tả, nhưng muốn bắt lấy dấu hiệu bất thường lại rất khó, dấu hiệu ấy lúc hiện lúc ẩn, nhưng cô có linh cảm chỉ cần nắm bắt được nó, sẽ có thể làm sáng tỏ toàn bộ chân tướng.
Giày cao gót...
Lời giải thích của Cổ Tú Hoa rất bình thường, ra ngoài mới biết phải leo núi, không còn cách nào khác phải cố gắng.
Nhưng tại sao đến nhà hàng xóm, một quãng đường ngắn như vậy cũng phải đi đôi giày cao gót đó?
Rõ ràng gót giày và ngón chân đã bị cọ xát đến nổi phồng rộp, chảy máu, tại sao về đến nhà rồi mà không thay ra?
Nếu nói là không thể thay ra thì cũng không đúng, vì Cổ Tú Hoa đến nhà làm khách có thay dép.
Bạch Khương cảm thấy kỳ lạ, càng cố gắng nắm bắt thì mớ bòng bong càng rối.
Cô cúi đầu nhìn vào lá bùa trên tay, cẩn thận mở ra. Trên đó là những hình vẽ bằng chu sa cô không hiểu, cô chụp lại và đăng lên mạng để so sánh, kết quả là "Phù Bình An”.
Thật sự chỉ là một lá bùa có tác dụng tích cực.
Nhưng Bạch Khương vẫn đi vào bếp, mở bếp ga, bật lửa nhỏ nhất, đưa Phù Bình An lại gân để châm lửa, sau đó ném vào bồn rửa chén và nhìn nó cháy thành tro trong ngọn lửa.
Trong phó bản, ngoại trừ đạo cụ, không có sức mạnh nào có thể khắc chế được ma quỷ, những người gọi là đại sư đều là giả, bùa chú cũng vậy.
Và giờ đây cô càng có lý do để nghi ngờ Cổ Tú Hoa, không thể giữ lại tờ phù mà cô ấy đã đưa.
Đối diện phòng 406, Cổ Tú Hoa đi lại trong phòng trên đôi giày cao gót, tiếng giày đập xuống nền nhà vang lên liên hồi.
Cô ta đi qua đi lại trước gương, ngắm nhìn dáng vẻ của mình.
Máu chảy từ vết thương ở gót chân, làm đôi giày cao gót màu đỏ trở nên lộng lẫy hơn, nhưng cô ta dường như không nhận ra.
"Ôi, còn một gói hàng nữa." Cổ Tú Hoa cười nói, xoay người trở lại phòng khách và mở gói hàng trên bàn trà.
Đó là một đôi giày cao gót màu hồng, phần trên được đính đá màu hồng, trông rất phô trương và bắt mắt.
Ánh mắt Cổ Tú Hoa sáng lên!
"Ôi đẹp quái"
Cổ Tú Hoa thử đôi giày vào, nhíu mày: "Hơi nhỏ một chút."
Đúng là nhỏ thật!
Đôi giày này chỉ có cỡ 34, Bạch Khương mua lô giày này đều chọn cỡ nhỏ nhất.
Cô cố ý làm vậy, bởi lẽ tư duy của ma quỷ khác với người sống, đối với người thường nếu giày quá nhỏ thì họ sẽ đổi một đôi khác, không thể đổi được thì sẽ không mang.
Nhưng ma quỷ... rất có thể sẽ tiếp tục mang, những người nhận được giày mà vẫn tiếp tục mang đôi giày không vừa chân, thì đó chính là vấn đề!
Và trong danh sách cô ghi chú, cô đã xem kỹ từ camera giám sát, cỡ giày của họ đều là cỡ phổ thông 36/37 hoặc 37/38, không ai mang cỡ nhỏ nhất!
Kế hoạch của Bạch Khương, người ngoài tất nhiên không thể biết được.
Ở căn hộ 105, chị Lưu đang nấu ăn, con trai đang giúp cô ấy mở gói hàng.
"Mẹ ơi, đây là một đôi giày, đẹp quái" Đứa trẻ ôm đôi giày chạy vào bếp.
Chị Lưu nhìn qua một cái, đôi giày thật sự rất đẹp, cô ấy đã lâu không mua giày.
"Không phải mẹ mua... có lẽ là ba mua, mẹ thử xeml" Chị Lưu cười nói, đặt cái muỗng xuống.
Thật đáng tiếc, cô ấy không cần phải thử cũng biết, đôi giày này quá nhỏ.
"Ôi, cỡ 34, mẹ mang cỡ 37, không cần thử nữa, không vừa đâu."
Ở nhiều hộ gia đình trong tòa nhà số 4 đều xảy ra cảnh tượng tương tự, Bạch Khương không thể biết được họ biểu hiện như thế nào khi ở nhà, chỉ có thể đợi họ ra ngoài lần nữa mới biết được, liệu họ có mang đôi giày đó hay không.
Tuy nhiên, đó là chuyện của sáng mai, ban đêm lại một lần nữa buông xuống, không biết đêm nay bên ngoài có tiếng giày cao gót nữa không?
Nếu có, mình có nên ra mở cửa xem không?
Bạn cần đăng nhập để bình luận