Mang Theo Siêu Thị Lớn Đào Vong

Chương 1171: Trạm Trung Chuyển

Chương 1171: Trạm Trung ChuyểnChương 1171: Trạm Trung Chuyển
Chương 1171: Trạm Trung Chuyển
"Cũng may bà Bảy không lừa người, em thực sự đã liên kết được với miếng xương nhỏ đó. Chỉ cần một suy nghĩ, miếng xương lập tức biến mất, sau đó em nhận được thiên phú của bà Bảy, giống như tiểu thuyết huyền huyễn, từ đó em đã nhận được toàn bộ truyền thừa của thuật Âm Dương. Em sẽ sao lại hai bản thuật Âm Dương cho hai người cùng học."
Bạch Khương nói xong, mắt Cốc Hinh cũng sáng lên.
"Không phải bà Bảy nói là cần có thiên phú mới học được sao?" Nói xong, Cốc Hinh lại tự an ủi: "Nhưng em nói cũng đúng, dù sao cũng là một cách, biết đâu may mắn bùng nổ thì chúng ta cũng có thiên phú? Dù sao học trước đã rồi tính sau."
Theo lời của cô Bảy, chỉ những người có thiên phú mới có thể học thuật Âm Dương của gia tộc bà. Tuy nhiên, tình hình hiện tại lại hoàn toàn ngược lại... điêu này giống như việc cần chìa khóa để mở két sắt lấy tài liệu học tập quý giá bên trong, nhưng không có chìa khóa lại có được bản sao của tài liệu đó.
Dù có học được hay không, tài liệu đã nằm trong tay, không học thì quá là xin lỗi chính mình rồi?
Có lẽ trong quá trình học, thiên phú sẽ được kích thích mà phát triển chăng?
Chung Kính Dương cũng rất háo hức: "Vậy em chép tay một bản trước, anh sẽ lấy đó để chép thêm hai bản nữa."
"Không cần, chị tự chép bản của mình là được rồi, như vậy mới nhớ lâu hơn." Cốc Hinh nói nhanh.
Chung Kính Dương ra ngoài đi siêu thị mua ba cuốn sổ tay, Bạch Khương tùy ý chọn một cuốn rồi ngồi xuống bàn bắt đầu chép.
Cô chép rất nhanh, những từ ngữ đó đã in sâu trong đầu cô, mặc dù khó hiểu và có nhiều chữ lạ, nhưng khi chép tay vẫn như thần chấp bút.
Đợi khi chép xong toàn bộ, Cốc Hinh và Chung Kính Dương cũng đã làm xong bữa trưa. Hai người ăn trưa trước, để lại một phần cho Bạch Khương.
"Em ăn từ từ, chị và Kính Dương sẽ chép." Cốc Hinh xoa tay hăm hở.
Bạch Khương cẩn thận kiểm tra xác nhận không sai sót gì mới để họ mang đi chép.
Ăn xong và rửa chén, thấy đồng đội vẫn còn bận rộn, cô trở về phòng mình.
Khóa cửa lại, Bạch Khương lấy ra hai mảnh linh cốt.
Lúc nấy cô cũng lấy một cái đầu lâu ra cho đồng đội xem, nói rằng đã được cô liên kết rồi.
Cốc Hinh rất vui: "Chị đã nói nó có thể trở thành đạo cụ mài"
Đúng vậy, sau khi vòng sáng xuất hiện, linh cốt đã trở thành đạo cụ: [Đạo cụ: Linh Cốt Bà Tổ Tộc Bà Cốt].
Bạch Khương chỉ lấy ra lắc lắc một chút, không để đồng đội chạm vào, nếu không họ sẽ nhận được thông báo [Có muốn liên kết không], khi đó lời nói dối của cô sẽ bị bại lộ.
Bà Bảy đã nói, vật này là linh khí tốt nhất, có thể giúp cô mạnh hơn, mặc dù có hai cái, nhưng Bạch Khương không thể chia cho đồng đội.
Bạch Khương vuốt ve hai chiếc đầu lâu nhỏ, cảm nhận được hơi lạnh phát ra từ chúng. Sau đó, cô thu tay lại, cất đồ đi, rồi bắt đầu nghiêm túc nghiên cứu thuật Âm Dương trong đầu. Không biết có phải do đã kết hợp tài năng của bà Bảy hay không, Bạch Khương nhận thấy những ngôn từ có vẻ khó hiểu kia chỉ cân đọc thêm vài lần là có thể hiểu được.
Có một sức mạnh vô hình kết nối những kiến thức lộn xộn xa lạ này lại với nhau, tạo thành một mạng lưới kiến thức rộng lớn trong đầu cô, cho phép cô thỏa sức khám phá và nắm bắt.
Mạng lưới đó quá đỗi huyền ảo và ma mị, Bạch Khương như cá gặp nước, dần dần lạc hướng trong đó...
Không nhận ra thời gian trôi qua nhanh chóng.
Cho đến khi nghe thấy tiếng gõ cửa, Bạch Khương mới giật mình tỉnh lại, người còn có chút ngơ ngác.
"Tiểu Khương? Bạch Khương?"
Là chị Cốc Hinh đang gõ cửa.
Bạch Khương đột nhiên tỉnh táo, phản ứng đầu tiên là nhìn vào đồng hồ. Cô kinh ngạc nhận ra đã qua bốn giờ đồng hồ, bây giờ đã là bốn giờ bốn mươi lăm phút chiều!
Thời gian trôi nhanh như vậy, cô không hề cảm nhận được. Bị tiếng gọi của Cốc Hinh đánh thức, cô mới cảm thấy đầu đau như búa bổ, trong đầu tràn ngập thông tin.
Mỗi lần suy nghĩ là một lần những dòng chữ và thông tin nương theo đó bắt đầu khởi động tràn ngập, thậm chí khi cô nhìn vào tường, cô cũng thấy những chữ viết và hình ảnh đang lượn lờ trên đó.
"Em đây!" Cô khó nhọc lên tiếng trả lời, rồi nhanh chóng ngậm miệng lại, sợ rằng tiếp theo mình sẽ phát ra tiếng rên đau đớn.
Bạch Khương giữ chặt thái dương trong một phút, rồi thở dài một hơi, bước nhanh tới mở cửa.
Vừa mở cửa, cô thấy Cốc Hinh đang nhìn mình đầy lo lắng: "Không phải em nói là buổi chiều còn muốn đi làm phó bản sao, giờ đã gần năm giờ rồi."
"Em đọc thuật Âm Dương quá nhập tâm, quên cả thời gian." Bạch Khương cười gượng, mời Cốc Hinh vào ngồi.
"Em có thể hiểu được chúng thật hiếm có, chỉ riêng việc chép lại đã làm chị hoa mắt chóng mặt, còn lỡ ngủ gật nữa."
Cốc Hinh thở dài, quả nhiên không có thiên phú sẽ thật khó, nhìn những chữ đó là cô ấy đã thấy đau đầu rồi!
Bạn cần đăng nhập để bình luận