Mang Theo Siêu Thị Lớn Đào Vong

Chương 1172: Trạm Trung Chuyển

Chương 1172: Trạm Trung ChuyểnChương 1172: Trạm Trung Chuyển
Chương 1172: Trạm Trung Chuyển
Không chỉ có nhiều chữ lạ, mà còn có nhiều từ ngữ cô ấy hoàn toàn không nhận ra, cách diễn đạt nửa văn nửa bạch cũng khiến cô ấy choáng váng.
Cô ấy đã dốc hết sức lực như thời trung học đọc văn để học, nhưng lại học đến mức ngủ gật.
Bạch Khương rót nước cho cô ấy: "Em cảm thấy có chút tiến triển, đợi em học xong sẽ dạy hai người."
"Có thiên phú quả nhiên khác biệt, cố lên nhé Tiểu Khương, sau này dựa vào em dạy bọn chị rồi." Cốc Hinh cũng nhận ra cơ hội này rất hiếm có, sớm một chút hay muộn một chút đều không thể trùng hợp gặp được, cơ duyên là thứ thoáng qua là mất ngay.
Sau khi cảm thán một hồi, Cốc Hinh hỏi: "Thế còn đi làm nhiệm vụ phó bản không?”
"Hôm nay em không đi, nghiên cứu thuật Âm Dương là việc cấp bách trước mắt, em sẽ dành hết tinh lực cho nó.
"Thế cũng tốt, thứ đó hiện giờ quả thật quan trọng hơn, chị đợi em học xong rồi che chở cho chị đây này.' Cốc Hinh đùa, Bạch Khương mỉm cười đưa ly nước cho cô ấy.
Cốc Hinh uống nước xong, nói chuyện thêm vài câu rồi rời đi. Sách đã chép xong, cô ấy thật sự rất mệt, đầu óc hiện giờ là một đống bùi nhìu, nên muốn đi làm phó bản để thư giãn đầu óc, Chung Kính Dương cũng ra ngoài cùng, căn hộ chỉ còn lại một mình Bạch Khương.
Đồng đội rời đi, Bạch Khương vừa đóng cửa lại thì nghe thấy tiếng động lạ.
Cạch.
Cạch 一一.
Đó là tiếng gì vậy? Bạch Khương nhanh chóng quét mắt khắp bốn phía, còn ngồi xuống xem tủ giày ở lối vào, không phát hiện điều gì bất thường, nhưng tiếng động lạ lùng, rõ ràng, yếu ớt đó vẫn vang lên bên tai.
Không đúng, tiếng này không giống từ bên ngoài truyền tới, mà như vang lên trực tiếp trong đầu.
Là siêu thị!
Bạch Khương lập tức tập trung ý thức vào siêu thị, quả nhiên tiếng động đó càng lớn hơn. Gần như không hề do dự, ý thức của cô đến một góc, nhấc" một cái xô nhỏ ra.
Mở mắt nhìn cái xô nhỏ trên tay, quả nhiên tiếng động phát ra từ đây, bên trong chứa quả trứng rắn đã theo cô qua mấy phó bản. Cô mở nắp ra, mùi máu tanh xộc thẳng vào mũi.
Cô đã đổ số máu còn lại lúc nuôi xương thiên phú vào quả trứng rắn này, nếu không dùng thì cũng lãng phí, mà đổ bỏ thì càng tiếc hơn.
Nhìn quả trứng rắn có nền đen với vân trắng đang ngâm trong máu, trên đó đã nứt ra vài đường nhỏ, và những vết nứt này vẫn đang tiếp tục tăng lên, tiếng động lách tách phát ra từ đây.
Trong lòng cô trào lên niềm vui mừng, Bạch Khương không rời mắt khỏi nó.
Cô cũng không ngờ rằng lượng máu còn lại trong nửa bát canh này lại có hiệu quả lớn như vậy.
Đối với cô, quả trứng rắn giống như một cách tiêu khiển tinh thần, bình thường cô ít khi cho máu vào trứng, chỉ khi bản thân bị thương, trước khi băng bó hoặc dùng gói chữa trị, cô mới bôi máu từ vết thương lên vỏ trứng. Lần này, máu từ xương thiên phú còn lại khá nhiều, cô đổ toàn bộ vào xô, vậy mà chưa đầy một ngày, quả trứng rắn đã sắp nở rồi?
Bạch Khương kỳ vọng nhìn quả trứng rắn, tận mắt chứng kiến các vết nứt ngày càng nhiều, một vết nứt dần dân mở rộng, một chiếc lưỡi rắn đỏ tươi thò ra trước, sau đó đầu rắn đập vỡ vỏ, chui ra ngoài, một con rắn có vân trắng trên nền đen với kích thước bằng cánh tay xuất hiện trước mặt Bạch Khương.
Nghĩ nghĩ, Bạch Khương cảm giác được một loại gần gũi, điều này khiến cô không sợ con rắn trông rất nguy hiểm này.
Cô hoàn toàn không biết gì về loài rắn, càng không nhận ra loài rắn này là gì... đầu nó có hình tam giác, cô mơ hồ nhớ rằng hầu hết đầu rắn độc đều có hình tam giác.
Quả trứng rắn này đến từ một phó bản bình thường [Trăn rừng nhiệt đới], Bạch Khương vẫn nhớ rõ con mãng xà to lớn, dài hàng chục mét và dày ba bốn mét đó.
Lúc đó, nó đã gây cho cô... một người chơi mới còn rất non nớt... một đả kích lớn, chỉ cần nhìn thấy mãng xà cô lập tức cảm thấy hồn bay phách lạc.
"Mình nhớ con mãng xà đó không có màu này." Bạch Khương lẩm bẩm, đưa ngón tay nhẹ nhàng đặt trước đầu con rắn vừa mới chui ra khỏi vỏ.
"Xi xì xì——”" Lưỡi rắn thò ra thụt vào bên tay cô vài lần, cuối cùng đầu rắn dựa vào mu bàn tay của cô.
"Mày quả nhiên có linh tính!"
Bạch Khương vui mừng ôm nó ra khỏi vỏ.
Con rắn này dài hơn ba mét, phần còn lại của thân thể bị Bạch Khương bế ra khỏi vỏ xoắn ba vòng trên không trung, cuộn lại như hình vòng nhang muỗi.
Khi Bạch Khương ôm nó vào lòng, đuôi của nó lại buông ra, quấn quanh cánh tay Bạch Khương, quấn hai vòng rồi đầu đuôi rũ xuống eo cô.
Cảm giác lạnh lẽo và trơn trượt khiến Bạch Khương có chút chưa kịp thích ứng, tuy nhiên, trên mặt cô nụ cười chưa từng ngừng lại, cảm giác tò mò vê con rắn con mới sinh này rất mãnh liệt.
"Mày có hiểu những gì tao nói không, mày sẽ không làm hại tao, đúng không?" Bạch Khương thì thâm với nó.
Bạn cần đăng nhập để bình luận