Mang Theo Siêu Thị Lớn Đào Vong

Chương 911: Khu Phố Tiến Tài

Chương 911: Khu Phố Tiến TàiChương 911: Khu Phố Tiến Tài
Cô muốn thử nghiệm xem ai sẽ nhận lấy một đôi giày được gửi nhầm như một "món quà sinh nhật.
Cô đoán rằng, một hồn ma sau khi biến thành ma vẫn thích đi giày cao gót, có lẽ cũng sẽ bị một đôi giày mới làm xao lòng.
"Định đing! Sản phẩm của bạn đã được gửi đi, giao hàng nhanh trong ngày, cảm ơn bạn đã ghé thăm!"
Đóng ứng dụng mua sắm, Bạch Khương đến ban công, ngồi xếp chân, nhìn qua khe hở của lan can xuống phòng bảo vệ ở cửa ra vào khu chung cư.
Tất cả các gói hàng đều được đặt tại đây, cô muốn xem ai sẽ đến lấy hàng.
Cô theo dõi cho đến hơn năm giờ chiều, lúc này, các kiện hàng đã chất thành một đống nhỏ ngay cửa phòng bảo vệ.
Chị Lưu từ căn hộ 105 tòa nhà số 4 xuất hiện trong tâm nhìn của Bạch Khương.
Chú Vương bảo vệ chào hỏi: "Có bưu phẩm của cô đây!"
"Tôi sẽ quay lại lấy sau." Chị Lưu nói.
Trường học nằm ngay phía trước, cách đó hai con phố, chị Lưu nhanh chóng dắt tay con trở về, cô ta cao ráo, đi đôi giày màu be vừa phải, mặc chiếc váy dài phong cách đơn giản, bước đi vô cùng duyên dáng và xinh đẹp.
Cô ta nhìn qua bưu phẩm một lần, không thấy có gì bất thường, dắt con vào trong khu chung cư.
Sau khi có người đầu tiên, sẽ có người thứ hai, những người tan ca, những người mua đồ về, những người đi chơi trở vê nhà lần lượt đến lấy hàng được giao.
Chỉ có một người lắc đầu: "Tôi không mua hàng trên mạng bao giờ cả."
"Bên trên là tên của cô đấy, cô Tăng."
Bảo vệ nói: "Có thể là người thân hoặc bạn bè của cô gửi cho cô đấy."
Người đó vẫn lắc đầu, lần này cô ta không nói gì, chỉ tiếp tục đi vào trong cửa.
Chú Vương gọi cô ta: "Vậy tôi sẽ bảo người giao hàng đến lấy, trả lại hàng cho cô nhé!"
Cô Tăng vẫn không nói gì, bóng dáng đã biến mất sau góc cua, khuất sau luống cây xanh.
Người cuối cùng xuất hiện trong tâm nhìn của Bạch Khương là Cổ Tú Hoa.
Đúng vậy, Cổ Tú Hoa cũng thường xuyên đi giày cao gót, Bạch Khương không vì Cổ Tú Hoa nói rằng cô ấy nghe thấy tiếng bước chân mà loại trừ cô ấy ra khỏi danh sách nghi vấn là ma, cũng gửi cho cô ấy một đôi.
Ngoại trừ cô Tăng, tất cả các gói hàng khác đều đã được lấy đi.
Qua cách họ nhận hàng, Bạch Khương không phát hiện ra điều gì bất thường.
Cô cũng không mong đợi việc tìm ra manh mối sẽ dễ dàng như vậy, tâm trạng vẫn ổn. Trở về phòng ghi chép, chuông cửa bỗng vang lên. Hóa ra Cổ Tú Hoa vừa về nhà không lâu đã đến gõ cửa nhà Bạch Khương, nhìn qua lỗ mắt mèo trên cửa, Bạch Khương hơi ngạc nhiên, cô mở cửa.
“Hôm nay tôi đi gặp một đại sưt”
Cửa vừa mở ra, Cổ Tú Hoa nói như vậy.
"Đại sư nào? Vào trong ngôi đi."
Bạch Khương mời cô ấy vào phòng khách ngồi, rót trà cho cô ấy, nhân cơ hội này sắp xếp lại suy nghĩ trong đầu.
Hóa ra Cổ Tú Hoa hôm nay đi tìm đại sư? Cô ấy cũng cảm thấy tiếng bước chân là ma, nghĩ rằng mình gặp ma nên cân tìm đại sư?
Nước trà róc rách đổ vào chén, Bạch Khương hỏi: "Hôm nay cô không đi làm à?”"
"Tôi xin nghỉ một ngày!" Cổ Tú Hoa uống cạn chén trà ấm áp: "Cho tôi một chén nữa."
Vậy là Bạch Khương lại rót cho cô ấy một chén nữa.
Sau khi uống chén trà thứ hai, Cổ Tú Hoa mới thoải mái tựa vào ghế sofa: "Mệt chết đi được, hôm nay leo núi thật sự làm tôi mệt lả. Tôi gặp một chút sự cố..."
Cô ấy kể lại chuyện tên mình xuất hiện trên bụng.
Bạch Khương chợt nhận ra, hóa ra Cổ Tú Hoa là một người chơi.
Nghĩ vậy nhưng cô không biểu hiện ra ngoài, vẻ mặt tỏ ra ngạc nhiên: "Còn có chuyện này sao? Nghe có vẻ khá đáng sợi"
"Còn không phải sao! Vì vậy một người bạn đã giới thiệu cho tôi một vị đại sư. Ban đầu tôi không muốn tìm đến đại sư đâu, tôi còn đi bệnh viện nữa, bác sĩ bảo vết thương khá sâu cần phải khâu lại..."
"Nhưng bác sĩ cũng nói rằng, vết thương này, xét theo độ sâu và hướng của nó... giống như là do tôi tự làm vậy!"
Cổ Tú Hoa sờ nhẹ lên bụng mình, phía trên bọc một lớp gạc, nếu không cô ấy nhất định phải cho Bạch Khương xem một cái.
Nói đến đây, khuôn mặt cô ấy tái nhợt, môi run rẩy, cô ấy nhìn Bạch Khương: "Cô nói xem, tôi có thể tự khắc tên mình lên bụng mình được không? Đó không phải là bệnh tâm thần saol Vì vậy tôi tin lời bạn tôi, tôi thực sự gặp ma rồi."
"Đại sư nói, điều này liên quan đến tiếng giày cao gót chúng ta nghe thấy vào buổi tối, trong tòa nhà này, có mail"
"Ông ấy viết cho tôi một tờ phù, nói rằng treo lên người sẽ không cho ma lại gần, cô cũng nghe thấy tiếng giày cao gót mà phải không?"
"Chắc cô cũng đã bị ma để ý rồi, tôi đã xin thêm một cái cho cô, đây, cho cô." Cổ Tú Hoa đưa cho Bạch Khương một tờ phù gấp gọn.
Bạch Khương không ngờ Cổ Tú Hoa cũng xin cho mình một tờ, cô nhận lấy: "Cảm ơn cô nhé, Tú Hoa, cái này bao nhiêu tiền tôi trả lại cho cô."
Bạn cần đăng nhập để bình luận