Mang Theo Siêu Thị Lớn Đào Vong

Chương 1191: Cuộc chiến giành rương bảo vật

Chương 1191: Cuộc chiến giành rương bảo vậtChương 1191: Cuộc chiến giành rương bảo vật
Chương 1191: Cuộc chiến giành rương bảo vật
Đầu của Tiểu Hắc Xà chui vào cái bát lớn để uống máu, Bạch Khương dựa vào tường ăn tối.
Cô đột nhiên rất muốn ăn mì ăn liền có vị đậm, mì bò dưa chua sẽ rất tuyệt. Nói làm là làm, Bạch Khương lấy ra đèn cồn và cái nồi nhỏ để bắt đầu nấu.
Quá trình nấu mì ăn liền khiến cô cảm thấy thư giãn, Bạch Khương cho gói gia vị vào trước, sau đó thêm chả cá nấu lẩu, rồi mới cho mì, xúc xích và trứng cút vào, cuối cùng là rau xanh cắt nhỏ.
Trong lúc nấu, cô từ từ khuấy bằng đũa, cảm giác mệt mỏi và uể oải dường như tan biến trong hơi nóng hầm hap.
Thành phẩm cuối cùng thật hoàn hảo, một tô mì đầy ắp nhìn rất ngon miệng. Cô còn thêm hai chiếc chân gà và một quả trứng vịt luộc vào để trang trí, trông càng hấp dẫn hơn.
Bữa ăn ngon lành này Bạch Khương một mình thưởng thức, ăn đến mồ hôi đổ đầy đầu, cảm giác rất ngon miệng.
Thật tiếc là Tiểu Hắc Xà hoàn toàn không hứng thú, từ khi Bạch Khương bắt đầu nấu mì nó đã tránh xa.
Ăn uống no nê, Bạch Khương đi dạo nửa tiếng, sau đó ngồi xuống đất, lấy cái ghế từ siêu thị làm bàn học, rồi lấy ra giấy vàng, mực chu sa và bút chu sa, dự định thử vẽ bùa.
Phó bản này không thể mua sắm bình thường, nhưng lại có những thứ tốt như nhà an toàn, Bạch Khương không ngờ mình còn có thể "học hành" trong phó bản này!
"Nếu thẻ cửa có thể dùng ở các phó bản khác thì tốt biết mấy." Bạch Khương ôm Tiểu Hắc Xà đang bò lên giấy vàng, tiện miệng nói ra mong ước của mình.
"Xi xì...” Tiểu Hắc Xà làm nũng, quấn quanh cánh tay của Bạch Khương.
"Tự đi chơi đi, tao phải bận rộn rồi." Bạch Khương nhấc nó lên đặt xuống đất, rồi ném cho nó một đống cành khô để chơi.
Tiểu Hắc Xà rất ngoan, tự quấn quanh cành gỗ chơi mà không đến làm phiền Bạch Khương nữa.
Đây là lần đầu tiên Bạch Khương học vẽ phù.
Thuật Âm Dương truyền thừa từ bộ xương quá phức tạp và khổng lồ, không thể nắm bắt hết trong vòng mười năm.
Bạch Khương luôn rất rõ ràng về điều này, cô không phải học để trở thành người kế thừa của một gia tộc thần bí nào, cô chỉ cần một vài chiêu thức để tăng cơ hội sống sót trong phó bản linh dị.
Phù chú rất thích hợp.
Nếu cô có thể học được một hai loại phù chú thông dụng và thực dụng nhất, cô sẽ tăng thêm cơ hội chiến thắng trong phó bản linh dị.
Bạch Khương tìm được những thứ mình cần từ kho tàng truyền thừa bao la.
Một là phù bình an phổ biến nhất, và một là phù trừ tà khá thực dụng.
Nhìn rõ mô tả của hai loại phù chú này, hai mắt cô sáng rực, quyết tâm học bằng mọi giá.
Tuần tự từng bước, cô học phù bình an trước, dự định sau khi học xong sẽ chia cho Cốc Hinh và Chung Kính Dương mỗi người một cái. Kế hoạch tốt đẹp, nhưng hiện thực lại rất tàn khốc.
Vừa hạ bút, Bạch Khương đã biết con đường này rất khó đi.
Rõ ràng từng nét cô đều theo truyên thừa khắc vào linh hồn mà làm, nhưng nét vẽ ra lại xiêu vẹo, không hề mượt mà, thông đạt.
Mỗi nét đều run rẩy, như tác phẩm của đứa trẻ hai ba tuổi vừa học cầm bút vẽ chơi trên tường, nét nặng nét nhẹ không đều.
Nhìn những dấu đỏ lốm đốm trên giấy vàng, Bạch Khương cảm thấy thất bại sâu sắc.
Cô cúi đầu nhìn tay mình, ngón tay vô tình dính phải dung dịch chu sa đỏ, thở dài rồi xoa xoa ngón tay, cầm lại bút chu sa.
Đầu bút dính dung dịch chu sa hạ xuống trên giấy vàng, ngay khoảnh khắc chạm giấy, cây bút chu sa vốn nhẹ nhàng trở nên nặng nghìn cân, ý nghĩ trong đầu không thể truyền tải đúng qua cây bút trong tay, tay cô run lên, đầu bút chọc thủng giấy.
Lại một tờ giấy vàng nữa bị bỏ phí.
Thất bại nhiều lần, chiến đấu không ngừng, thử đi thử lại, cổ tay của Bạch Khương như nặng hàng ngàn cân, không thể nhấc bút lên nữa.
Cuối cùng, Bạch Khương đặt bút chu sa xuống, tay trái xoa bóp mạnh cổ tay và vai phải, dau óc cũng ong ong, nhìn mọi thứ đều thành đôi.
Cô không khỏi cười khổ: "Xem ra lợi ích lớn như vậy không dễ dàng có được."
Dù khó khăn thế nào cô cũng không dễ dàng từ bỏ, chỉ cần đã vào tay mình, dù là miếng bánh nóng bỏng thế nào cô cũng dám cắn xuống.
Chuông báo thức reng lên, nhắc nhở cô rằng thời gian trong ngôi nhà an toàn đã sắp hết. Bạch Khương thu dọn đồ đạc, sau đó nhấc Tiểu Hắc Xà trườn đến tay mình. Một phút sau, thời gian trên thẻ cửa về số không, cô cảm thấy chân mình như hụt xuống.
Vừa chạm đất, bên tai lập tức nghe thấy tiếng đao kiếm va chạm kịch liệt, Bạch Khương chọn nơi vào ngôi nhà an toàn là một bãi đất trống, khắp nơi đều bị những con quái vật khổng lồ phá hủy, không còn tìm thấy tòa nhà nào nguyên vẹn, dù có thì cô cũng không dám vào, sợ mình sẽ bị kẹt trong đống đổ nát khi ra khỏi ngôi nhà an toàn.
Trong phó bản, ban ngày u ám, nhưng hai đêm nay lại luôn có ánh trăng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận