Mang Theo Siêu Thị Lớn Đào Vong

Chương 1300 - Kết nghĩa



Chương 1300 - Kết nghĩa



Bạch Khương chợt tỉnh ngộ, lẽ ra cô không nên đến tìm em gái. Cô đã tìm được công việc, dù có vất vả một chút nhưng có thể tự nuôi sống bản thân, sao lại phải đến đây để chịu nhục chứ?"Tiệc này chị và Thông Thông sẽ không đi đâu, chị sẽ thay bộ quần áo này ra và trả lại cho em…"Bạch Linh trầm mặt: "Chị cả, chị nói gì vậy? Khó khăn lắm mới làm cho hai mẹ con chị trông sạch sẽ tươm tất, giờ chị lại nói không đi dự tiệc? Vậy em phí công sức để làm gì, chị đang đùa với em đấy à!"Bạch Khương giải thích: "Không không, chị không có ý đó.""Nhà họ Vương coi trọng em, em dẫn chị và Thông Thông đi dự tiệc cũng phải chịu trách nhiệm liên quan đấy. Nếu chị làm mất mặt, em cũng sẽ xấu hổ theo.”“Chị cả, từ khi em nhận Thừa Tông đến giờ, nhà có bao nhiêu họ hàng bạn bè tới, ai cũng muốn hưởng chút lợi lộc, chỉ có chị là yên ắng. Em biết chồng chị mất nên chị rất buồn, nhưng cuộc sống vẫn phải tiếp tục. Chị có thể đến tìm em, em rất vui, ít nhất chị vẫn chưa đến mức ngu ngốc!”“Chị là chị sinh đôi của em, sao em có thể nhắm mắt nhìn chị sống khổ sở được? Chị nghe em, đi dự tiệc cùng em. Em sẽ giới thiệu chị với nhà họ Vương, sau này nếu cần nhờ nhà họ Vương giúp đỡ cũng có lý do!”“Chị cả, mối quan hệ luôn cần phải xây dựng. Nếu họ không biết chị là ai, em cũng khó lòng mở miệng nhờ họ giúp."Những lời này thật chân thành, Bạch Khương cảm thấy xấu hổ, đành đồng ý.Sau đó, cô đã chứng kiến những cảnh xa hoa mà trước đây chỉ có thể thấy trên truyền hình.Những căn biệt thự xinh đẹp ở lưng chừng núi, những ngôi biệt thự kiểu Tây với thiết kế đầy phong cách, những người hầu mặc đồng phục giống nhau, và hàng loạt món ăn được bày biện..."Buổi tiệc hôm nay là tiệc buffet, mọi thứ đều được đặt trên bàn dài, muốn ăn gì thì tự mình lấy, nhưng nhớ đừng lấy tay không, đó là hành vi rất thiếu giáo dưỡng.”“Chị, chị phải để ý đến Thông Thông, đừng để người ta nói chị là dân quê không biết gì."Bạch Linh dẫn Bạch Khương cùng con trai vào trong, giới thiệu sơ qua rồi như con bướm bay vào đám đông, thân thiết chào hỏi khách mời.Có thể thấy, cô ta thật sự hòa nhập rất tốt, khách mời trong buổi tiệc đều mỉm cười với cô ta, trông còn giống chị ruột của Bạch Linh hơn chính mình.Bạch Khương bạo gan cầm một cái đĩa nhỏ, lấy một ít bánh nhỏ cho con trai ăn từ từ.Cô cảm thấy mình rất lạc lõng ở đây, như một con chim sẻ lạc vào bầy thiên nga.Nhưng đồng thời, trong lòng cô không thể kiểm soát được cảm giác ngưỡng mộ, khao khát và... ghen tỵ với em gái.Cô cuối cùng cũng nhận ra rằng, số phận của mình và em gái đã thực sự rẽ sang hai hướng hoàn toàn khác biệt.Nếu hôm nay người được Vương thiếu gia nhận làm mẹ nuôi là mình, vậy người tỏa sáng chói mắt như thế này sẽ là mình...Màn đêm trong lòng cô dần dần lan rộng, nuôi dưỡng con quỷ đang gào thét."Cô là chị ruột của mẹ nuôi Vương Thừa Tông đúng không? Hai người giống nhau thật đấy."Dòng suy nghĩ bị cắt ngang, Bạch Khương giật mình quay lại, thấy một vị phu nhân quý phái mỉm cười tiến tới."Phải, phải, tôi là Bạch Khương." Cô cúi đầu xuống."Khó khăn lắm mới đến được đây, đừng quá rụt rè nhé, Bạch Linh bây giờ đã là người trong nhà chúng tôi, chúng tôi nên tiếp đãi cô thật tốt. Hãy ở lại thêm vài ngày đi, con trai tôi sắp tổ chức sinh nhật, đây là con của cô phải không? Đến lúc đó có thể để hai đứa chơi cùng nhau."Quý phu nhân chào hỏi rồi rời đi, theo lý mà nói thì đáng lẽ Bạch Khương nên cảm thấy nhẹ nhõm vì sự nhiệt tình và chu đáo của nữ chủ nhân.Nhưng không hiểu sao, cô lại càng thêm nôn nóng, thậm chí còn hối hận vì mình đã không lên tiếng giữ quý phu nhân lại.Có lẽ, có lẽ tiểu thiếu gia sẽ không ngại nếu có thêm một người mẹ nuôi đâu này?Nhìn quanh phòng tiệc, đâu đâu cũng toàn là người, còn Bạch Linh, em gái của cô thì chẳng biết đã đi đâu.Đến khi bữa tiệc kết thúc, Bạch Khương vẫn không thấy em gái mình, thay vào đó là một người hầu đến dẫn đường, nói rằng phu nhân đã dặn cô ta đến để dẫn hai mẹ con cô về phòng nghỉ.Biệt thự rất rộng, hai mẹ con Bạch Khương được sắp xếp ở một phòng trên tầng hai, căn phòng này còn rộng hơn cả ngôi nhà cũ của cô ở quê. Con trai cô phấn khích đến mức không ngủ được, còn cô cũng bị mất ngủ.Thực ra mấy ngày nay cô luôn ngủ không ngon, kể từ khi đến căn biệt thự xa hoa này, cô lại càng không có chút buồn ngủ nào.Nằm thẳng trên giường, không hề cử động, mặc dù mí mắt đã dính chặt lại với nhau và không thể mở ra, nhưng đầu óc cô lại tỉnh táo đến đáng sợ, tim cũng đập rất nhanh.Cô không thể nhịn được mà ngồi dậy, mang giày và bước ra ngoài.



Bạn cần đăng nhập để bình luận