Mang Theo Siêu Thị Lớn Đào Vong

Chương 1113: Hoa Đào Nở Rộ

Chương 1113: Hoa Đào Nở RộChương 1113: Hoa Đào Nở Rộ
Chương 1113: Hoa Đào NO Rộ
Phong cách nói chuyện của Điêm Chanh hoạt bát, hướng ngoại, nhìn nội dung cô ấy gửi, trước mắt Chung Kính Dương như hiện ra một khuôn mặt tươi tắn đáng yêu.
Càng trò chuyện với Điềm Chanh, hình ảnh của cô ấy trong lòng anh càng rõ nét, tình cảm dành cho cô trong những ngày qua cũng ngày càng tăng.
"Được, anh sẽ chờ bất ngờ của em."
Cuộc trò chuyện tạm thời kết thúc, Chung Kính Dương quay lại xử lý công việc.
Anh gọi điện xin lỗi chị Vương và chị Lý, sau khi được họ thông cảm, anh hoàn thành công việc tiếp theo.
Buổi sáng thứ Hai bận rộn cứ thế trôi qua.
Đồng nghiệp gọi anh đi ăn trưa ở nhà ăn. Khi đang ăn, anh chụp một bức ảnh bữa trưa của mình gửi cho Điềm Chanh.
Trong lúc chờ phản hồi, anh lật lại xem các tin nhắn trước đó.
"Em không cho anh liên lạc với phụ nữ khác, em sẽ tức giận đấy!"
Đây là câu Điềm Chanh nói khi nghe anh nói rằng trong công việc anh sẽ tiếp xúc với nhiều người.
Lúc đó Chung Kính Dương chỉ nghĩ đó là một câu nói đùa.
Trong công việc anh sẽ phải liên lạc với cả khách hàng nam và nữ, điều này làm sao có thể tránh được? Hơn nữa, đó đều là giao tiếp trong công việc, tránh né khách hàng nữ không chỉ là thiếu tôn trọng họ mà còn là phủ nhận tính chuyên nghiệp của chính mình.
Vì vậy, Chung Kính Dương chỉ coi đó là một lời bông đùa, cười xòa cho qua.
Nhưng giờ đây khi nhìn lại câu nói ấy, Chung Kính Dương lại có tâm trạng khác.
Câu nói tưởng chừng như đùa cợt kia lúc này lại như một chiếc cưa sắc bén, cào cấu vào tâm trí anh, khiến anh rùng mình.
"Kính Dương? Kính Dương?”
Đồng nghiệp vẫy tay kỳ lạ hỏi: "Sao lại ngẩn người ra vậy, cậu không ăn nữa à?"
Chung Kính Dương giật mình, cảm thấy lưng mình đã ướt đẫm.
Anh tiếp tục ăn, nhưng thức ăn đã hơi nguội, anh không còn thấy ngon miệng. Vừa ăn qua loa, Chung Kính Dương không ngừng nhớ lại tin nhắn vừa rồi, vừa lo lắng vừa cảm thấy quá đỗi phi lý.
Chỉ là một tin nhắn thông thường thôi, Điềm Chanh đâu phải là hacker! Cô ấy làm sao có thể động tay động chân vào điện thoại của mình, chặn các cuộc gọi từ phụ nữ khác.
Thật là một trò cười lớn!
Nếu Điềm Chanh thực sự là hacker, thì một cô gái tài giỏi như vậy lại để mắt đến anh vì điều gì? Lại còn dùng thủ đoạn "ghen tuông” như vậy, thật vô lý!
Nghĩ đi nghĩ lại, Chung Kính Dương chỉ có thể kết luận rằng mình đã suy nghĩ quá nhiều.
Lý trí là vậy, nhưng khi quay lại làm việc, suy nghĩ đó vẫn không ngừng len lỏi vào đầu anh, khiến anh không thể không bận tâm. Duong như... sau khi quen biết Điềm Chanh, anh thường xuyên có cảm giác khác lạ này.
Ví dụ như vào một khoảnh khắc nào đó, anh sẽ nghi ngờ Điềm Chanh không phải là mẫu người con gái anh thích, và mối quan hệ qua mạng dường như cũng rất không đáng tin cậy, không giống việc mà anh sẽ làm.
Mỗi khi chìm đắm trong mối quan hệ qua mạng với Điềm Chanh, Chung Kính Dương luôn mơ hồ cảm thấy có một cảm giác không hợp lý, cảm giác này ngày càng nặng, nhưng đồng thời tình cảm của anh dành cho Điềm Chanh cũng đang tăng lên nhanh chóng, điều này khiến anh cảm thấy bản thân mình bị chia cắt.
Cuối cùng, một ngày thứ Hai bận rộn đã kết thúc. Vừa rồi anh đã hoàn thành một dự án quan trọng trong chuyến công tác, do đó sáu giờ chiêu, Chung Kính Dương đúng giờ tan làm.
Vừa bước ra khỏi cửa tòa nhà công ty, Chung Kính Dương nghe thấy có người gọi tên mình.
Giọng nói đó trong trẻo, nghe có chút quen thuộc.
Quay đầu lại nhìn, trong tâm mắt anh là một cô gái trẻ, người đó đeo khẩu trang bước nhanh về phía anh, khiến tim anh không khỏi rung động.
Kỳ lạ, người này là ai...
Người đó bước đến trước mặt anh, tháo khẩu trang, cười rạng rỡ nói: "Bất ngờ chưa! Em là Điềm Chanh đây!"
Điêm Chanh?
Chung Kính Dương trố mắt, vô cùng ngạc nhiên: "Là em? Sao em, đột ngột quá..."
Điềm Chanh nghiêng đầu cười, trong mắt như có ánh sao sáng: "Bất ngờ không?”
"Bất ngờ, rất bất ngờ."
Quá đột ngột, Chung Kính Dương vừa ngạc nhiên vừa vui mừng, có một cảm giác kỳ lạ khó tả, nhưng ánh mắt của Điềm Chanh thật sự quá sáng, như thể cũng làm sáng lên trái tim anh, rất nhanh anh chỉ còn lại niềm vui tràn đầy.
"Mệt không? Ăn tối chưa? Anh mời em ăn tối."
"Được thôi."
Sau khi hai người rời đi ba phút, Bạch Khương từ taxi bước xuống, cô kéo khẩu trang nhìn tòa nhà trước mặt, nhanh chóng bước tới.
Sau khi chia tay với Cốc Hinh, trên đường Bạch Khương gặp phải một nam quỷ quấy rối trong giấc mơ, may mắn sau đó không có biến cố gì xảy ra nữa, cô tìm đến công ty của Ngưu Vận Hằng, biết được anh ta đã xin nghỉ dài hạn, hiện không ai có thể liên lạc được với anh ta.
Bạch Khương không còn cách nào khác, lại đến nhà của Ngưu Vận Hằng, cũng không thể lấy được tin tức gì từ bố mẹ NPC của anh ta.
Sau đó, Bạch Khương lại bị kéo vào giấc mơ hai lần nữa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận