Mang Theo Siêu Thị Lớn Đào Vong

Chương 1181: Cuộc chiến giành rương bảo vật

Chương 1181: Cuộc chiến giành rương bảo vậtChương 1181: Cuộc chiến giành rương bảo vật
Chương 1181: Cuộc chiến giành rương bảo vật
Còn một phút nữa đến mười hai giờ, Bạch Khương mở cửa đi ra ngoài.
Vương Mộng Đào cũng cắn răng mở cửa.
Mưa đã nhẹ hơn, rả rích làm người ta khó chịu. Bạch Khương ngẩng đầu nhìn, thấy bầu trời u ám ban đầu đột nhiên xuất hiện vô số hố đen đúng lúc mười hai giờ, từng đốm đen nhỏ từ trong các hố bay ra.
"Rương báu vật xuất hiện rồi!" Không biết tiếng ai đó vang lên từ xa.
Bạch Khương có chút ngạc nhiên khi nhìn thấy trên đường bỗng nhiên xuất hiện mấy người, hai bên đường các cửa hàng cũng lần lượt có người bước ra, con đường vốn trống trải chẳng mấy chốc đã xuất hiện hàng trăm người.
Phía sau truyên đến tiếng bước chân, cô cảnh giác quay đầu lại nhìn thì thấy từ cửa hàng nơi cô và người sống sót khác trú ẩn lại bước ra một người đàn ông.
Cửa hàng đó không có tầng hai, không có gác xép, vào bên trong có thể nhìn rõ mọi thứ. Cô chắc chắn lúc đó chỉ có cô và người sống sót kia, vậy người đàn ông này từ đâu ra?
"Thẻ cửa." Bạch Khương nhai đi nhai lại từ này trong lòng, cho rằng tất cả những điều này đều liên quan đến thẻ cửa.
Thẻ cửa, tất nhiên là chìa khóa mở một cánh cửa, trong phó bản này sẽ mở ra cánh cửa dẫn đến đâu?
Rất có khả năng là một nơi an toàn, nếu không NPC anh Lưu sẽ không nhắc đến từ "thẻ cửa" khi cô đề cập đến chuyện lo lắng ve ban đêm.
“Cậu đi bên đó, tôi sẽ đi bên này, chúng ta chia ra hành động!"
"Vương Lão Cửu, trả lại những thứ đã cướp của tôi!"...
Từng nhóm nhỏ hợp lại, người hành động đơn lẻ khá ít, xem ra trong cuộc chiến giành rương báu vật này không thể đánh đơn lẻ.
Tuy nhiên, Bạch Khương cũng không có ý định tìm người kết đội, kết đội tuy có lợi thế trong việc đoạt rương báu vật, nhưng sau đó chắc chắn sẽ vì báu vật mà chia rẽ.
Chấm đen nhỏ nhanh chóng tiến gân mặt đất, từ chấm đen nhỏ biến thành đám đen nhỏ, Bạch Khương không rời mắt, dân dân có thể thấy rõ những đám đen đó hiện ra hình dáng của những chiếc rương, và thấy được màu sắc của những chiếc rương đó.
Màu trắng nhiều nhất, màu xanh lá ít hơn, màu xanh lam là ít nhất.
Nhắm vào vị trí của chiếc rương màu xanh lam, Bạch Khương lặng lẽ tiến gần trước. Bất ngờ, cô nhìn thấy một vệt đỏ chói loil
Xuất hiện chiếc rương màu dol
Mắt Bạch Khương sáng rực lên, NPC và những người chơi khác cũng bị màu đỏ đặc biệt đó thu hút tất cả ánh nhìn.
Giành lấy nó!
Phải giành lấy nó bằng mọi giái
Khi nhìn thấy chiếc rương đỏ, không ít người có cùng suy nghĩ, Bạch Khương cũng không ngoại lệ. Nhưng lý trí kéo cô lại, thu hồi ánh nhìn từ chiếc rương đỏ, Bạch Khương nhanh chóng ghi nhớ vị trí và khoảng cách của các rương khác màu rồi nhanh chóng lao tới.
Đã quyết tâm, Bạch Khương tiến thẳng tới mục tiêu.
Hôm nay đã là ngày thứ ba kể từ khi rương và quái vật rơi xuống, cô nghi ngờ mình thuộc nhóm người chơi thứ hai hoặc thậm chí thứ ba được thả vào.
Cô chưa mở bất kỳ chiếc rương nào, đã tụt lại phía sau những người chơi trước. Thay vì tranh giành chiếc rương đỏ với một đám người, cô quyết định lùi một bước để lấy các rương màu khác, cơ hội chiến thắng còn cao hơn.
Cô dĩ nhiên cũng muốn chiếc rương đỏ, nhưng hiểu rõ việc cấp bách là tìm hiểu thứ ở bên trong các rương, nhiệm vụ chính của phó bản này chắc chắn nằm trong các rương!
Trên đường có nhiều người, Bạch Khương nhận thấy không ai đứng trên tâng để chặn rương từ không trung, dường như rương phải chạm đất mới có thể nhặt được.
Một chiếc rương trắng rơi nhẹ trước mặt cô, Bạch Khương thử chạm tay vào, quả nhiên bàn tay xuyên qua hình ảnh ảo.
Những người sống sót đã tụ tập quanh chiếc rương đỏ và bắt đầu đánh nhau, máu bắn tung tóe. Bạch Khương liếc nhanh một cái, không thể phân biệt được đâu là NPC, đâu là người chơi.
Lý do cô không muốn tham gia tranh giành chiếc rương đỏ còn vì sợ trong hỗn chiến vô tình giết nhầm người chơi, gây họa cho bản thân. Một chiếc rương đỏ không đáng để cô mạo hiểm như vậy.
Trong lúc nghĩ ngợi, cô đã đến trước chiếc rương xanh lam.
Đó là một chiếc rương hình chữ nhật, dài khoảng một mét, rộng sáu mươi cm, cao năm mươi cm, kiểu dáng bình thường không có khóa, Bạch Khương dễ dàng mở nắp rương.
Trong chiếc rương màu xanh lam có một cây gậy gai, một vật tròn màu cam nhạt, và một mảnh vỡ không đều. Bạch Khương nhặt vật tròn lên, thấy nó giống như thẻ cửa có gắn chip mà NPC anh Lưu đã nói.
Trên thẻ có một nút nhỏ, nhưng cô không vội ấn xuống. Cô cất đồ vào túi và nhặt mảnh vỡ lên.
Ngay khi cam mảnh vỡ, trong đầu cô vang lên tiếng nhắc nhở từ phó bản:
[Thu thập 200 mảnh vé vào Nhà An Toàn Vĩnh Cửu]
Thì ra đây là mảnh vé vào Nhà An Toàn Vĩnh Cửu! Quan sát mảnh vỡ, trên đó chỉ có những đường nét hình ảnh hỗn loạn và không thể phân biệt được.
Bạch Khương cất mảnh vỡ đi và thở phào nhẹ nhõm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận