Mang Theo Siêu Thị Lớn Đào Vong

Chương 815: Sơn Trang Cổ Giá

Chương 815: Sơn Trang Cổ GiáChương 815: Sơn Trang Cổ Giá
Đi mất hai mươi phút mới đến Liên Hoa Đường, trên đường đi vòng vèo, qua núi giả, lầu, đình, hành lang dài, khiến người ta choáng ngợp.
Càng gần Liên Hoa Đường, cảnh vật xung quanh càng dày đặc nhưng có trật tự, vừa nhìn đã biết là đã vào khu vực sống của chủ nhân sơn trang.
"Liên Hoa Đường là hồ nước trong hậu viện của thiếu gia chúng tôi, tôi dẫn quý khách từ cửa sau vào, vì hiện tại cửa trước đang bận rộn, vào ra dễ làm phiền."
Người hầu giới thiệu một chút, mời họ ngôi trong đình nhỏ trước, ông ta sẽ đi lấy một số đồ ăn nhẹ.
"Không cần đồ ăn nhẹ nữa." Cốc Hinh vội nói, họ không muốn ăn thêm gì từ sơn trang nữa.
"Làm sao có thể như vậy được? Đây không phải là cách tiếp khách của sơn trang Cổ Giá chúng tôi"
Người hầu nói một cách nghiêm túc và quyết đoán đi lấy trà, bánh.
Chỉ có hai người họ trong đình nhỏ, Cốc Hinh nhẹ giọng than thở: "Bây giờ mỗi khi nghĩ đến việc ăn uống là chị lại cảm thấy buồn nôn."
Bạch Khương võ nhẹ lên ngực mình: "Em cũng vậy."
Mặc dù đã biết thức ăn trong phó bản linh dị không bao giờ "bình thường”, nhưng sau nhiều lần tham gia phó bản, tối đa cũng chỉ là ăn phải thứ gì đó khiến cho âm khí trong cơ thể tăng cao không thoải mái.
Hoặc như trong phó bản lễ tế Long Vương, ăn canh cá đầu người sau đó người chơi sẽ mang thai cá đầu người trong bụng...
Được rồi, điều đó cũng khá ghê rợn và kinh dị.
Bạch Khương không ăn cá đầu người, nhưng trong phó bản lần này, cô ăn thức ăn trông "bình thường" nhưng lại nôn ra tóc đen dài, cô tin chắc điều này sẽ trở thành bóng ma trong tâm trí mình từ nay về sau...
Sau này khi tham gia phó bản linh dị, dù có phiên phức đến mấy cô cũng phải tìm lý do để tránh ăn thức ăn trong phó bản!
Tuy nghĩ vậy, Bạch Khương cũng hiểu rằng luôn có những tình huống không thể kiểm soát, cô chỉ có thể cố gắng hết sức mình mà thôi!
"Mà cái viện này thực sự rất lớn, hóa ra cánh cổng cuối cùng chúng ta vừa qua là cổng vào viện này, nơi ở của thiếu gia sơn trang Cổ Giá thật sự rất xa hoa, trong viện còn có một hồ nước lớn nữa."
Cốc Hinh đứng trên đình nhỏ nhìn quanh, chỉ thấy các tâng lầu chồng chất, cây cối cao lớn bao quanh các tòa nhà.
"Thật lớn quá... Ồ, Bạch Khương, em nhìn kìa, đó là cái gì vậy?" Cốc Hinh nheo mắt lại, chỉ về một hướng.
Bạch Khương nhìn theo ánh mắt của cô ấy, thấy một điểm trắng lấp ló giữa rừng cây cối rậm rạp ở xa.
"Em có ống nhòm.' Cô nói rồi lấy ống nhòm từ siêu thị ra, đưa một cái cho Cốc Hinh.
"Đồ tốt đấy!" Cốc Hinh khen ngợi một câu, sau khi điều chỉnh xong, cô ấy đặt ống nhòm lên mắt và không kìm được mà thốt lên kinh ngạc.
"Đó là một tòa nhà nhỏ màu trắng được xây dựng trên sườn núi! Thật tuyệt, trông như thể được dựng lên ngay trên vách đá, chỉ mỏng manh như một tấm ván."
"Đúng vậy." Bạch Khương cũng nhìn thấy, có ống nhòm nên khoảng cách kia không còn trở ngại tâm nhìn.
Cô nhìn thấy trên vách núi xa có một tòa nhà màu trắng, giống như ngôi biệt thự cổ kính này, tòa nhà màu trắng kia cũng được thiết kế theo phong cách cũ.
Vì bị cây cối che khuất, Bạch Khương thậm chí không thể nhìn thấy con đường dẫn đến đó.
Nhìn từ xa, nó giống như một mảng tuyết, một lớp lông vũ dính trên vách núi, cao quý và lạnh lùng.
Kinh nghiệm mách bảo cô, tòa nhà đó rất quan trọng.
"Bạch Khương, chúng ta có nên đi thăm dò không?”
"Chờ sau khi gặp chủ nhân biệt thự rồi hãy nói."
"Được!"
Người hầu nhanh chóng mang trà và bánh lên, cũng đưa tin là chủ nhân sẽ sớm đến.
Quả nhiên, khoảng mười phút sau, một người trẻ tuổi mặc áo choàng màu xanh lam xuất hiện trong tâm nhìn của Bạch Khương và Cốc Hinh.
Người trẻ tuổi bước đi chậm rãi, khiến Bạch Khương nhớ đến hình ảnh những thiếu gia nhà giàu thời Dân Quốc mà cô từng thấy trên TYV.
Cô nhớ lại trang phục của người hầu, trang phục của khách mà họ gặp, quả thực không giống phong cách hiện đại.
Khi thiếu gia bước vào, Bạch Khương đứng dậy chào hỏi.
Thiếu gia rất lịch sự, cười trước rồi mới nói, bày tỏ sự vui mừng khi họ dành thời gian đến tham dự đám cưới của mình.
Ánh mắt anh ta rất sáng, hỏi một cách ân cần: "Trên đường đến đây có thuận lợi không? Tôi nghe Bội Trân nói, bây giờ bên ngoài đang chiến tranh khắp nơi, đường đi không dễ dàng."
"May mắn là khi chú tôi đi đón dâu đã chuẩn bị đủ vũ khí, chúng tôi mới có thể đón Bội Trân vê một cách suôn sẻ, tôi ở nhà chờ đợi rất sốt ruột."
Quả nhiên, bối cảnh bắt đầu được mở rai
“Cũng khá thuận lợi, mười hai người chúng tôi cùng nhau đi, trên đường có người chăm sóc. Tiểu thư Bội Trân... gân đây có ổn không?"
"Chúng tôi cũng lâu không gặp cô ấy, vốn muốn tận tay trao quà cưới này cho hai người..."
Bạch Khương đưa hộp quà qua, có chút tiếc nuối nói: "Người hầu nói hai người đều bận, nhưng may là có thể gặp anh trước đám cưới, hai người sắp kết hôn, vợ chồng là một thể, trao quà cho anh cũng như nhau.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận