Mang Theo Siêu Thị Lớn Đào Vong

Chương 1277 - Mộ Dung gia



Chương 1277 - Mộ Dung gia



Bạch Khương không quan tâm đến những gì Lưu Nghiên nói, càng không cảm thấy hứng thú với ân oán giữa cô ta và người khác khi còn sống, cô thường xuyên nhìn đồng hồ, thực lòng mà nói, Lưu Nghiên thật sự đang lãng phí thời gian của cô.Thấy đối phương đã vào phòng được nửa tiếng, cô đặt ly xuống, gõ mạnh lên bàn.Tiếng động cắt ngang lời kể càng lúc càng kích động của Lưu Nghiên, cô ta ngơ ngác nhìn Bạch Khương.“Thời gian không còn sớm, tôi chuẩn bị ăn trưa rồi ngủ một giấc, tối nay còn có nghi thức nữa đúng không, chắc cô cũng nên về chuẩn bị trước đi.”Lời đuổi khách rõ ràng như vậy, Lưu Nghiên tất nhiên nghe ra, trên mặt cô ta vẫn mang vẻ phẫn nộ khi nói về Trịnh Thì Lâm, lúc này ngoài sự phẫn nộ còn thêm chút bối rối và tức giận, khiến khuôn mặt xinh đẹp của cô ta trở nên méo mó.“Ồ.” Cô ta đứng dậy bước ra ngoài.Bạch Khương ở sau lưng cô ta nói: “Đừng để nghi thức thành công, nếu không sẽ chết đó. Cũng đừng nghĩ đến việc trốn tránh, nghi thức không thể tránh được đâu.”Lưu Nghiên dừng bước, nhanh chóng quay người: “Cô nói gì vậy?!”“Vi Ngưng Xảo chắc cũng đã nói với cô rồi, đây là một phó bản linh dị, thực sự có ma đấy, còn lại cô tự mình phán đoán đi.” Bạch Khương đóng cửa lại.Bên ngoài, Lưu Nghiên mặt lúc xanh lúc trắng, quản gia ân cần tiến lại gần quan sát sắc mặt cô ta: "Tiểu thư, có phải Bạch tiểu thư lại khiến cô tức giận không? Thật quá đáng! Họ chắc chắn ghen tị với cô, không muốn cô nổi bật trong buổi lễ, vì vậy tìm mọi cách gây rối, hòng làm cô mất bình tĩnh! Giống như Vi tiểu thư tối qua vậy!"Ông ta không biết Bạch tiểu thư đã nói gì, nhưng chắc chắn không phải điều tốt, nhìn sắc mặt khó coi của tiểu thư mà xem."Chát!"Lưu Nghiên mạnh tay tát ông ta một cái, rồi bước nhanh vào phòng bên cạnh, đóng cửa lại.Quản gia ôm mặt, ánh mắt lóe lên vẻ hận thù.Lưu Nghiên vào phòng, bồn chồn vò nát chiếc gối ôm trong tay.Cô ta kỳ thực đã tin rằng nơi đây là phó bản, rằng mình đã bước vào một trò chơi sinh tồn sau khi chết.Trịnh Thì Lâm dù gì cũng là người ân oán phân minh, chuyện hai người chia tay ồn ào rất khó coi, nhưng sau khi cô ta bị Trịnh Thì Lâm liên lụy mà chết, anh ta nợ cô một mạng!Dù lúc gặp lại Trịnh Thì Lâm, cô ta cái gì cũng không kịp nghĩ đã lao tới đánh anh ta, Trịnh Thì Lâm hại chết cô ta, cô ta đánh vài cái, chửi vài câu thì có sao đâu! Cho nên Trịnh Thì Lâm sẽ không lừa cô ta...Bây giờ Vi Ngưng Xảo và Bạch Khương cũng nói như vậy, cô ta không thể không đối diện với thực tế.Nghĩ lại những ngày qua cô ta chạy vạy giữa các đại sư để tìm cách kích thích năng lực, trước đây cô ta tự đắc bao nhiêu, bây giờ lại lo sợ bấy nhiêu. Cô ta nhìn đồng hồ… đã gần một giờ chiều, cô ta đã nhiều lần nghe ngóng, buổi lễ sẽ bắt đầu vào nửa đêm nay.Thời gian không còn nhiều!Nhưng vẫn còn cơ hội!Lưu Nghiên run rẩy tay chân, cố gắng bình tĩnh lại.Cô ta gọi quản gia đến: "Tôi nghĩ lại thấy vẫn chưa đủ an toàn, muốn đi gặp đại sư thêm lần nữa, ông nhanh đặt vé máy bay cho tôi, đến chỗ đại sư Chu gần nhất."Quản gia ngạc nhiên: "Nhưng tối nay đã diễn ra buổi lễ rồi mà…"“Không phải vẫn còn thời gian sao! Người khác cũng chưa quay lại, họ chắc chắn vẫn đang làm gì đó sau lưng, chẳng lẽ ông muốn tôi ngồi đây đợi? Nếu bị họ tranh trước thì sao?! Ông có chịu trách nhiệm được không? Tranh thủ thời gian đặt vé máy bay đi, không có vé thì đi tàu cao tốc cũng được!”Lưu Nghiên quyết định chạy trốn, Bạch Khương nói không thể trốn tránh? Cô ta cười nhạt, gặp nguy hiểm thì chạy, không chạy mới là kẻ ngốc!Lưu Nghiên ra ngoài rất lặng lẽ, hoàn toàn khác biệt với phong thái cao ngạo lúc cô ta vào biệt thự, ngay cả Vương Trùng cũng không phát hiện cô ta đã rời đi.Sau khi tiễn khách, Bạch Khương làm bộ “ăn” một chút bữa trưa, rồi bảo Vương Trùng đừng làm phiền cô.Vào phút cuối, cô vẽ thêm hai lá bùa định thần, đặt dưới chân. Lúc này thời gian đã không còn sớm, Vương Trùng gõ cửa: “Tiểu thư, quản gia nói phải xuống lầu tập hợp rồi!”“Đến đây!” Sau khi kiểm tra kỹ lưỡng “đạo cụ” trên người đã đầy đủ, cô mới mở cửa ra ngoài.Lúc này là 10 giờ 50 phút tối.Vương Trùng vừa dẫn đường vừa nói: “Quản gia nói đến đình phía trước biệt thự tập hợp, ông ấy sẽ dẫn mọi người đến nơi tổ chức nghi lễ, các thiếu gia tiểu thư khác đều đã về, bây giờ biệt thự đã đầy người ở, ba biệt thự bên cạnh cũng có người ở…”Không cần Vương Trùng nói nhiều, khi Bạch Khương xuống lầu gặp không ít người từ phòng đi ra, đại sảnh tầng một còn có một người phụ nữ ngồi trên ghế sofa, bên chân còn có vali hành lý, nhìn qua cũng biết là vừa về tới.Quản gia vội vàng từ bên ngoài vào: “Để tôi xử lý hành lý, tiểu thư hãy đến sảnh tập hợp trước, đại quản gia đang giục rồi!



Bạn cần đăng nhập để bình luận