Mang Theo Siêu Thị Lớn Đào Vong

Chương 951: Khu Phố Tiến Tài - Kết

Chương 951: Khu Phố Tiến Tài - KếtChương 951: Khu Phố Tiến Tài - Kết
Danh sách được trao đi, Bạch Khương cố gắng gọi phó bản, đề xuất muốn nộp câu trả lời.
Ngay khi ý nghĩ xuất hiện, trong đầu lập tức hiện lên một câu:
Danh sách ma của khu phố Tiến Tài có-
Bạch Khương dùng ý niệm viết lên năm tên trên thanh ngang, những cái tên đó đều màu đỏ, như là máu tươi nhuộm lên.
[Danh sách chính xác, phó bản thông qua]
Khi viết xong tên cuối cùng, Bạch Khương nghe thấy tiếng nói này, chưa kịp vui mừng thì trước mắt loáng qua, phút chốc đã đến rừng cột đá.
Cô hơi ngạc nhiên, vòng sáng xuất hiện dưới chân mình sau khi nộp đáp án đúng?
Trong phó bản, Cốc Hinh chứng kiến vòng sáng xuất hiện dưới chân Bạch Khương, vừa muốn mở miệng nói thì Bạch Khương đã bị truyền đi.
Trước khi điền câu trả lời, Bạch Khương kiên trì muốn mình điền đầu tiên. Cô là đội trưởng, nên gánh chịu rủi ro thử nghiệm này.
"Thành công rồi!" Cốc Hinh thở phào nhẹ nhõm.
Tiếp theo, mọi người lần lượt điền vào, lần lượt rời khỏi phó bản.
*
Hôm nay khu phố Tiến Tài không khác gì ngày thường, vào buổi chiều tà, ánh nắng mặt trời ấm áp, chú Vương ngồi trong phòng bảo vệ xem kịch Bắc Kinh, lúc hứng thú còn hát theo vài câu.
Hôm nay thực sự rất nhàn rỗi, hai ngày trước còn khá nhiều bưu phẩm, chất đống như núi nhỏ ở cửa phòng bảo vệ, ông còn phải chú ý đừng để người ta lấy nhầm.
Ồ, có nhiều bưu phẩm lắm sao? Chú Vương gãi gãi đầu, tự hỏi mình đang mơ à.
Đúng rồi, hình như ban ngày còn có một tin tức lớn, nói là trong khu vực xuất hiện... xuất hiện cái gì nhỉ? Chú Vương gõ gõ đầu mình: "Ôi, tuổi già rồi, trí nhớ không còn tốt nữa!"
Bóng tối buông xuống.
Bên ngoài truyền đến tiếng bước chân lộp cộp, chú Vương lơ đãng liếc nhìn, dưới ánh đèn đường hiện lên một khuôn mặt quen thuộc, ông gật đầu chào hỏi: "Làm việc muộn thế? Tăng ca à?'
"Ừ, vừa tan làm." Lưu Tiến đáp một câu rồi tiếp tục đi về phía trước.
Chú Vương tiếp tục xem ti vi, bỗng nhiên cảm thấy có gì đó không đúng, lại nhô đầu ra ngoài cửa sổ nhìn về phía sau, vừa vặn thấy Lưu Tiến đang đi giày cao gót lảo đảo quẹo qua góc, bóng dáng bị cây che khuất, bóng đen kéo dài dưới ánh đèn đường.
"9s, thật là lạ lùng, đàn ông to lớn mà còn đi giày cao gót à."
Hơn nữa còn là giày cao gót màu hồng!
Không ngờ thằng nhóc Lưu Tiến còn có sở thích này, không trách được nó mãi chưa lấy vợ. Chú Vương lẩm bẩm trong lòng, không để bụng.
Một lúc sau, lại có người làm ca tối về nhà, cũng đi giày cao gót lộp cộp, chú Vương lại liếc nhìn, chào hỏi: "Tiểu Cổ à, hôm nay cũng tăng ca sao? Làm việc muộn thế này không an toàn đâu.
Cổ Tú Hoa cười gật đầu: "Không còn cách nào, để kiếm tiền thì phải cố gắng thôi, không thì không trả nổi tiền nhà, may mà dự án đã tạm thời kết thúc, gân đây không cần tăng ca nữa."
"Thế thì tốt, tranh thủ không tăng ca thì nghỉ ngơi thêm, ôi mấy người trẻ bây giờ làm việc quá sức, công việc quan trọng nhưng sức khỏe cũng quan trọng đấy, thấy quầng mắt cô đen thui kìa.'
"Tôi biết mà, sau hôm nay sẽ có một kỳ nghỉ, tôi định đi xem mắt đấy."
"Ôi! Đấy là chuyện lớn đấy! Chuyện tốt lành! Tiểu Cổ à, cô phải chọn lựa kỹ lưỡng đấy, đây là chuyện của cả đời người mài!"
Cổ Tú Hoa nở nụ cười rạng rỡ, hứa hẹn sẽ mời ăn kẹo mừng.
Hôm nay, khu chung cư Tiến Tài, cũng như mọi ngày, yên bình và hòa thuận.
[Người chơi Bạch Khương thông qua phó bản nhập vai: Khu chung cư Tiến Tài, nhận được điểm số 444]
[Người chơi Chung Kính Dương thông qua phó bản nhập vai: Khu chung cư Tiến Tài, nhận được điểm số 444]
[Người chơi Cốc Hinh qua... |
[Người chơi Đồng Lạc... ]
[Người chơi Yến Tư Nhạn... ]
Bạch Khương nhìn các đồng đội lần lượt ra khỏi rừng cột đá, sau đó bên tai vang lên tiếng hô hào hứng khởi.
"Điểm của tôi đủ rồi!"
Là Đồng Lạc đang kích động kêu to, nhiều người chơi trong rừng cột đá ngạc nhiên nhìn lại, sau khi nghe rõ lời cậu ta nói, ánh mắt đều tràn đầy ngưỡng mộ và khao khát.
"Cảm ơn, cảm ơn mọi người!"
Đồng Lạc hứng khởi bắt tay với Bạch Khương và mọi người, lúc này khuôn mặt cậu ta đỏ bừng, mắt sáng như đang cháy rực lên, Cốc Hinh nhìn cậu ta hai giây, ho khan một tiếng: "Không cần cảm ơn, mọi người giúp đỡ lẫn nhau mà thôi."
Quay đầu nói nhỏ với Bạch Khương: "Nhìn cậu ta bây giờ dễ chịu hơn trước đây."
Làm Bạch Khương không nhịn được mà cười.
Bạn cần đăng nhập để bình luận