Mang Theo Siêu Thị Lớn Đào Vong

Chương 1178: Cuộc chiến giành rương bảo vật

Chương 1178: Cuộc chiến giành rương bảo vậtChương 1178: Cuộc chiến giành rương bảo vật
Chương 1178: Cuộc chiến giành rương bảo vật
"Tôi thấy cô băng bó mà không dùng băng gạc, vậy ngày mai tốt nhất cô nên nhắm vào rương báu vật màu xanh lá, những thứ như thuốc men này dự trữ bao nhiêu cũng không thừa."
Rương báu vật màu xanh lá chứa thuốc men? Vậy rương báu vật màu trắng khả năng cao là thức ăn. Rương báu vật màu xanh dương mở ra vũ khí lạnh?
"Không biết ngày mai có rương báu vật mới không, tôi hy vọng có thể nhặt được súng, đến lúc đó một phát một quái vật."
NPC không biết Bạch Khương đang thăm dò: "Tôi cũng hy vọng có rương báu vật màu mới, nếu thực sự có súng thì tốt quá."
Bạch Khương không thể hỏi thêm được gì nữa, cô nghi ngờ NPC còn có điều chưa nói ra, không thể nào trong rương chỉ có một loại vật phẩm. Tuy nhiên cô không thể hỏi kỹ hơn, điều này sẽ làm NPC thấy kỳ lạ, những thứ trong rương báu vật cô cũng nên tự biết mới phải.
Nhưng không sao, đến mười hai giờ cô sẽ tự mình đi kiểm tra.
Sau một lúc, Bạch Khương nhớ ra một điểm mà mình đã bỏ qua lúc nãy, vội vàng giả vờ như thuận miệng hỏi NPC: "Thực phẩm trong rương màu trắng thật sự là... haiz! Nhà tôi vốn dự trữ rất nhiều đồ ăn vặt.
NPC quả nhiên đáp lại: "Đúng vậy! Thức ăn trong rương trắng quá nhạt nhẽo! Tôi không thấy một miếng thịt nào, đã ăn ba ngày bánh mì trắng rồi, miệng lưỡi nhạt nho vô cùng! Nước uống cũng chỉ có nước khoáng, chẳng có một chút đồ uống có hương vị nào cả."
NPC liên tục phàn nàn, cuối cùng tức giận nói: "Bánh ngọt vợ tôi làm tôi cũng không được ăn miếng nào, bị thiu mất rồi, thế giới XXXX này! XXXXXII"
Hắn buông vài câu chửi thề, Bạch Khương an ủi: "Sống sót được là tốt rồi, sau này còn có cơ hội ăn những gì mình muốn."
Trong lòng cô đã có câu trả lời, chẳng trách mới ba ngày trôi qua, thức ăn cô thấy ở khắp nơi đều bị thiu thối. Sau khi rương báu và quái vật xuất hiện, thức ăn trong thế giới này cũng nhanh chóng bị thiu thối không thể ăn được.
Bạch Khương có một ý tưởng, cô lấy một chiếc bánh mì Pháp từ siêu thị bỏ vào túi, thử xem liệu "thực phẩm mang theo" không thuộc về phó bản này có nằm trong quy tắc thiu thối của thức ăn hay không.
Nửa tiếng trôi qua, chiếc bánh mì sau khi bóc vỏ vẫn còn tốt, đây thực sự là một tin vui, ít nhất điều này có nghĩa Bạch Khương không cần tranh giành rương trắng, có thể tập trung nhiều hơn vào các rương báu vật màu khác.
Cô ăn chiếc bánh mì, chưa kịp nuốt miếng cuối cùng thì nghe thấy tiếng động lạ bên tai.
"Những con quái vật đó như có mũi chó vậy! Thế này thì làm sao nghỉ ngơi được, tối nay không biết phải làm sao đây, trời mưa đã phiền phức rồi, ban đêm lại tối om." Bạch Khương vừa phàn nàn vừa cầm dao đứng dậy.
"Không có cách nào khác, cô chờ lát nữa mở rương tích trữ thêm nhiều thẻ cửa, ít nhất buổi tối có thể ngủ yên giấc."
Thẻ cửa? Đây lại là cái gì? Chưa kịp để Bạch Khương hỏi, NPC anh Lưu đã nhanh nhẹn treo qua cửa sổ, Bạch Khương cũng nhanh chân bước ra từ một cửa sổ khác, không ai có ý định đi cầu thang.
Sau khi hai người rời đi, ba con quái bọ ngựa và một nhóm quái miệng rộng xông lên tâng hai của trung tâm thương mại, như thể chúng biết chính xác ở đây có con mồi.
Khi săn mồi thất bại, lũ quái vật phát ra những tiếng gào thét giận dữ rồi chuẩn bị rời đi. Không ngờ từ trên trời rơi xuống một người.
Người đó ngã ngồi trên mặt đất, khi nhìn thấy lũ quái vật xung quanh còn chưa tan biến thì con ngươi lập tức co rút lại, tiếng hét kinh hãi bị nghẹn lại trong cổ họng.
Lũ quái vật gầm rú lao lên.
Người phụ nữ vội vàng dùng sức bấm chặt thẻ cửa trong tay.
Trước khi quái vật kịp lao tới, thẻ cửa loe sáng một cái, người phụ nữ biến mất trong không trung.
Điều này làm lũ quái vật nổi giận, chúng quay vòng quanh chỗ đó, phá hoại đồ đạc và tường, lảng vảng hơn nửa tiếng mà vẫn chưa rời đi.
Mãi đến khi bên ngoài có động tĩnh của đồng loại, chúng mới không cam lòng mà rút lui, theo chân đồng loại đi săn con mồi tiếp theo.
Mười mấy phút sau khi lũ quái vật rời đi, người phụ nữ lại xuất hiện.
Cô ấy kinh hãi quan sát xung quanh, thấy lũ quái vật đã biến mất mới thở phào một hơi.
Vương Mộng Đào cẩn thận đi tới cửa cầu thang nhìn một cái, rồi leo lên bên cửa sổ nhìn ra ngoài.
Mưa đã yếu đi, xung quanh dường như chỉ còn lại một mình cô ấy. Không đúng, vừa nãy chắc chắn có đợt người sống sót thứ hai đến đây, chắc chắn là bọn họ đã dẫn quái vật đến, suýt nữa thì hại chết cô ấy.
Cô ấy đau lòng mở lòng bàn tay, lộ ra một viên chip tròn màu cam nhạt, đây là thẻ cửa an toàn cuối cùng của Vương Mộng Đào, vốn định để dành dùng qua đêm nay.
Thẻ này chỉ cho phép ở trong phòng an toàn ba tiếng, trước khi ra ngoài cô ấy đã nhìn thấy thời gian hiển thị trên chip là "00:12:24", tức là cô ấy chỉ còn lại mười hai phút nữa trong phòng an toàn, hoàn toàn không đủ để cô qua đêm nay.
Bạn cần đăng nhập để bình luận