Mang Theo Siêu Thị Lớn Đào Vong

Chương 1197: Trạm Trung Chuyển

Chương 1197: Trạm Trung ChuyểnChương 1197: Trạm Trung Chuyển
Chương 1197: Trạm Trung Chuyển
Có vẻ thuốc vẫn còn hiệu quả, mặc dù có phần giảm sút nhưng cũng không tệ lắm.
Thời gian hẹn với Tống Cận Linh và Ngụy Chí Minh là 4 giờ chiều, lúc thức dậy mới 2 giờ rưỡi, nên Bạch Khương tiếp tục nghiên cứu vẽ bùa.
Khi mệt, cô xoa cổ tay và phun thuốc xịt từ rương xanh lên cổ tay và vai, nhận thấy nó cũng hiệu quả với mỏi cơ và bong gân. Bạch Khương cảm thấy phó bản [Cuộc chiến giành rương bảo vật] thực sự là một kho báu.
Lúc 3 giờ rưỡi, cửa phòng bị gõ, đúng lúc Cốc Hinh đang ở bếp chuẩn bị trà chiêu nên cô ấy đi mở cửa.
Khi Tống Cận Linh đến thăm, cô ấy và Chung Kính Dương không có ở đó, nên không nhận ra người đối diện, nhưng cô ấy nhớ lời Bạch Khương miêu tả ve đồng đội tương lai, kết hợp với thời gian hẹn là 4 giờ chiều, cô ấy lập tức hỏi: "Tống Cận Linh?”
Tống Cận Linh ngơ ngác: "Chào cô, tôi là Tống Cận Linh, sao cô biết tôi?"
"Hội trưởng đã nói qua. Vào đi, sao chỉ có mình cô?" Cốc Hinh mở rộng cửa hơn để người ta vào.
Trong mắt Tống Cận Linh, nỗi đau sâu đậm đến tận xương, đôi môi run rẩy. Thấy vậy, Cốc Hinh biết có chuyện không ổn, vội đưa tay đỡ cô ấy: "Vào trong ngồi nói chuyện."
Cô ấy rót cho Tống Cận Linh một cốc nước nóng, rồi gõ cửa phòng Bạch Khương và Chung Kính Dương.
"Chí Minh, anh ấy không ra khỏi rừng cột đá, tôi đã đợi rất lâu, từ sáng đến bây giờ." Câu nói ngắn gọn của Tống Cận Linh bị ngắt quãng nhiều lần, vài lân nghẹn ngào.
Cô ấy rất không muốn tin rằng bạn trai đã chết trong phó bản, cô đứng ở lối ra vào phó bản trong đại sảnh nhiệm vụ không ngừng chờ đợi, không đi ăn cũng không ngồi, cứ đứng mãi như thế.
Cô ấy không thể chấp nhận điều đó, chỉ vì không muốn lãng phí thời gian, chỉ vì muốn trước khi làm phó bản nhập vai buổi chiêu, có thể làm thêm một phó bản, tích lũy thêm chút điểm mà thôi.
Hai người cùng vào, cô ấy làm phó bản linh dị, sau khi ra ngoài đã đợi một lúc lâu ở rừng cột đá mà không thấy người đâu, tự an ủi rằng có lẽ bạn trai đã ra trước mình, đã đến ngoài đại sảnh nhiệm vụ rồi?
Dù trong lòng có một giọng nói đang khóc, phản bác rằng không thể nào, bạn trai cô luôn đợi cô.
Cô ấy cố gắng nén tiếng khóc ấy trong lòng, mang tâm lý may mắn ra ngoài tìm kiếm.
Không tìm thấy, không đợi được, cho đến khi nhìn thấy chiếc đồng hồ treo tường trong đại sảnh nhiệm vụ hiển thị đã hơn ba giờ chiều, mới đột nhiên tỉnh ngộ, tay chân mềm nhũn trở về khách sạn.
Cốc Hinh nhìn cô ấy với ánh mắt đồng cảm, nói vài lời an ủi.
Bạch Khương cũng lộ vẻ đồng cảm, cô không hỏi buổi chiều có đi phó bản nhập vai nữa hay không, Tống Cận Linh chắc chắn không thể đi, trạng thái này làm phó bản nào cũng nguy hiểm.
"Để tôi đi lấy cho cô chút gì ăn, cô ngồi nghỉ một lát." Cô đứng dậy.
Tống Cận Linh vội từ chối, đứng dậy muốn đi: "Không, không cần, cảm ơn cô, Bạch hội trưởng, tôi, tôi chỉ muốn nói rằng hôm nay không thể đi phó bản nhập vai được."
Cốc Hinh kéo cô ấy lại: "Ăn cơm xong rồi đi cũng không muộn."
"Để tôi đi nấu cơm, hội trưởng và chị Cốc Hinh cùng ở lại với chị Tống." Chung Kính Dương nói. Mọi người kiên quyết giữ khách, Tống Cận Linh không thể từ chối, mắt do hoe cảm ơn. Cô ấy biết họ có ý tốt muốn giúp đỡ mình, cô may mắn gặp được người tốt.
Ăn cơm xong, Tống Cận Linh kiên quyết muốn tự mình rửa bát, sau khi rửa bát xong cô ấy xin phép ra về.
Nhìn bóng lưng cô ấy biến mất ở cuối hành lang, Bạch Khương có chút suy sụp.
Nghe Tống Cận Linh khóc lóc kể rằng cô ấy cùng bạn trai bị tai nạn chết, rồi cùng nhau vào trò chơi này, hai người đã hỗ trợ lẫn nhau được hai năm rồi. Ban đầu nghĩ rằng chỉ cần cố gắng, hoàn thành phó bản nhập vai để nhanh chóng tích đủ điểm, hai người có thể cùng sống lại. Nhưng không ngờ chỉ là một phó bản bình thường, Ngụy Chí Minh lại không thể sống sót ra ngoài.
Vào trò chơi này mà có người thân đi cùng luôn tốt hơn là chiến đấu một mình. Tình cảm và sự tin tưởng từ đời thực kéo dài đến trong trò chơi sẽ là sự an ủi tốt nhất trong những lúc cô đơn thống khổ.
Kết quả tốt nhất là hai người cùng sống lại, nhưng trò chơi này không nhân từ như vậy, khi một bên xảy ra chuyện, tình cảm đó lại khiến nỗi đau tăng gấp đôi.
Hôm nay, Tống Cận Linh trông như mất đi nửa mạng, khiến người khác thấy mà xót xa.
"Hôm nay không đi phó bản nhập vai nữa, theo luật cũ, ngày mai sẽ đi."
Buổi tối, Tân Duệ Nghiên dẫn đội viên đến thăm, vừa thấy cô ấy, Bạch Khương hơi nhíu mày: "Hội trưởng Tần, sắc mặt chị không tốt lắm."
Tần Duệ Nghiên lịch sự mỉm cười, quầng thâm dưới mắt rất rõ: "Có chút mất ngủ, câu lạc bộ có chút chuyện nên tôi không đi đại sảnh nhiệm vụ đón người, Chúc Trọng Thủy không quay về, tôi biết anh ấy đã mất trong phó bản rồi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận