Mang Theo Siêu Thị Lớn Đào Vong

Chương 1100: Hoa Đào Nở Rộ

Chương 1100: Hoa Đào Nở RộChương 1100: Hoa Đào Nở Rộ
Chương 1100: Hoa Đào NO Rộ
Cảm giác bất an này dường như đã tôn tại từ lúc cô ấy thức dậy sáng nay.
Thở dài!
Đinh linh...
Điện thoại vang lên âm báo cuộc gọi đến.
Mở điện thoại ra xem, là cuộc gọi từ Bạch Khương. Cô ấy mỉm cười nhận cuộc gọi và nói: "Alo, Bạch Khương, cậu có—”
"Đừng đi." Đầu dây bên kia, giọng nói của Bạch Khương lạnh lùng và bình tĩnh hơn ngày thường.
"Cô không thể đi, Thẩm Tịnh Tú, cô quên thân phận của mình rồi sao?"
"Thân phận... của mình?" Thẩm Tịnh Tú lẩm bẩm.
Mình có thân phận gì?
Cô ấy cảm thấy vừa bối rối vừa sợ hãi.
"Cô là người chơi! Người chơi của trò chơi phó bản trốn thoát vô hạn! Đây là phó bản nhập vai, cô đến đây để thực hiện nhiệm vụ, và cô còn bốn đồng đội khác nữa."
"Thẩm Tịnh Tú! Tỉnh lại đi!"
Những lời này như tiếng chuông lớn vang lên trong đầu,'Ong!" một tiếng dài, dư âm lan rộng trong tâm hồn cô ấy.
Toàn thân Thẩm Tịnh Tú run rẩy, đồng tử co lại thành một điểm nhỏ.
Bạn trai cô ấy mua cà phê về, thấy Thẩm Tịnh Tú ngồi im không động đậy, ánh mắt do đẫn, vội vàng quan tâm ôm lấy vai cô ấy hỏi: "Có chuyện gì vậy Tú Tú, em không khỏe ở đâu sao?"
Đồng tử cô ấy tập trung trở lại, Thẩm Tịnh Tú nhìn bạn trai, hai người mắt chạm mắt.
Trong lòng bạn trai có một cảm giác rất lạ lùng, ánh mắt của bạn gái Tú Tú nhìn mình sao kỳ lạ thế này?
Chẳng lẽ cô ấy phát hiện ra rồi?
Không thể nào!
Người có tật giật mình, ánh mắt anh ta không tự chủ được có chút lập lòe, không cam lòng muốn thử: "Tú Tú, em nhìn anh như vậy là sao, anh đã làm sai điều gì à?”
Bây giờ đầu óc Thẩm Tịnh Tú hơi rối loạn, những ký ức có vẻ không thuộc về cô ấy nhưng lại rất quen thuộc đang nổi lên từ sâu thẳm trong ký ức.
Trò chơi... phó bản...
Ký ức từ từ rạn nứt, tiếc là Thẩm Tịnh Tú không có nhiều thời gian.
"Tú Tú, đến giờ lên máy bay rồi, chúng ta lên máy bay trước nhé!" Bạn trai kéo Thẩm Tịnh Tú đứng dậy.
Thẩm Tịnh Tú muốn thoát ra, nhưng bị bạn trai giữ chặt.
"Tú Tú ngoan, đến nước này rồi xin em đừng hối hận, chúng ta cùng về nhé, anh nhất định sẽ chăm sóc em thật tốt." Bạn trai cứng rắn ôm lấy Thẩm Tịnh Tú đi về phía cổng lên máy bay.
Tiến độ mở khóa ký ức quá chậm, những mảnh ký ức mới nổi lên vẫn chưa đủ để hoàn toàn lật đổ tính cách, cảm xúc mà phó bản đã thiết lập cho cô ấy.
Dù trong lòng có chút bối rối, nhưng dưới sự kiên quyết hiếm hoi của bạn trai, Thẩm Tịnh Tú vẫn thỏa hiệp, cô ấy lên máy bay.
Dưới mái che nắng của nhà ga, Bạch Khương cúp máy.
Cũng là duyên phận, đúng lúc Thẩm Tịnh Tú ở cùng phòng ký túc xá với cô, cô vừa mới khôi phục toàn bộ ký ức, lại nhận được tin nhắn từ Thẩm Tịnh Tú nói rằng cô ấy muốn cùng bạn trai về quê tham gia đại lễ.
Nghe xong Bạch Khương liền cau mày.
Sợ mất thời gian, Bạch Khương trực tiếp gọi điện cho Thẩm Tịnh Tú, chỉ hy vọng vài câu cảnh báo khô khan của mình có thể có tác dụng, thúc giục Thẩm Tịnh Tú nhanh chóng nhớ lại mọi chuyện, tuyệt đối không được đến nhà "bạn trai" cách ba ngàn km, đó thực sự là đưa dê vào miệng hổ.
Khi quay về ký túc xá, các bạn cùng phòng khác đã và.
Bạch Khương chào hỏi họ như thường lệ, sau đó vào phòng riêng của mình.
Trên xe buýt, cô đã khôi phục toàn bộ ký ức, tiếc rằng lúc đó chưa nhớ lại và không quen Chung Kính Dương, nếu không đã xuống xe để lấy thông tin liên lạc của anh ấy, bây giờ có thể liên lạc được rồi.
Các đồng đội khác không biết đã bị đưa đến đâu, được giao nhiệm vụ gì.
Ít nhất phải liên lạc được với "Cốc Hinh" từng có mối quan hệ.
Bạch Khương tìm trong một nhóm mà cô đã tham gia khi làm dự án trước đây, loại nhóm này cô có hàng trăm cái trên điện thoại, thường thì dù dự án kết thúc cô cũng không xóa.
Sau khi tìm được nhóm dự án từng làm việc cùng Cốc Hinh, Bạch Khương nhanh chóng tìm thấy tài khoản của Cốc Hinh trong nhóm có hơn ba mươi người.
May mắn là mọi người đều dùng tên thật hoặc tên tiếng Anh, tìm không quá khó.
Gửi yêu cầu kết bạn cho Cốc Hinh, mười phút trôi qua không thấy phản hồi, Bạch Khương mím môi, kết bạn với các thành viên khác.
Liên tục thêm ba người, cô mới gián tiếp lấy được số điện thoại của Cốc Hinh.
Gọi điện thì không ai nghe máy, dù gọi bao nhiêu lần cũng vậy.
"Sao lại thế nhỉ, công việc của chị ấy yêu cầu phải luôn nghe điện thoại của khách hàng..."
Nhưng Cốc Hinh nói rằng chị ấy sẽ đi chơi nông trại với bạn học cũ, ngoài giờ làm việc việc liên lạc có chút khó khăn.
Nếu lúc đó hỏi thêm một câu đi nông trại nào thì tốt biết mấy!
Nhìn "Bạch Khương" không kết bạn với tài khoản xã hội riêng của "Cốc Hinh”, không có số điện thoại của cô ấy cũng đủ hiểu mối quan hệ của hai người thực sự rất bình thường, không hỏi kỹ cũng là chuyện bình thường.
Bạn cần đăng nhập để bình luận