Mang Theo Siêu Thị Lớn Đào Vong

Chương 904: Phó Bản Nhập Vai: Khu Phố Tiến Tài

Chương 904: Phó Bản Nhập Vai: Khu Phố Tiến TàiChương 904: Phó Bản Nhập Vai: Khu Phố Tiến Tài
Tần Duệ Nghiên liếc Đồng Lạc một cái, trong mắt có chút không tán thành, vừa muốn mở miệng, Kim Dẫn Phương đã nói trước: "Chìa khóa sâu trong ký ức của mỗi người đều không giống nhau, dẫu sao cuộc đời mỗi người đều có những biến cố riêng, đó là bí mật riêng tư của họ."
Cô ấy không muốn chiếm quá nhiều thời gian của mấy người Bạch Khương, cô uống cạn ly trà, khen một câu trà ngon, sau đó đứng dậy: "Mọi người nghỉ ngơi sớm đi, tôi và Tử Kỳ sẽ trở về trước."
Cô ấy chủ động nói muốn đi, hai người Tần Duệ Nghiên đến trước cũng không tiện ở lại nữa.
Tần Duệ Nghiên và Đồng Lạc đi thang máy về tâng của mình, giữa đường tách ra khỏi hai người Kim Dẫn Phương.
Trong thang máy, sắc mặt Tần Duệ Nghiên mới lộ ra chút nghiêm khắc: "Cậu không nên hỏi như vậy.'
Khóe miệng Đồng Lạc khẽ nhếch lên: "Tôi chỉ thuận miệng hỏi chút thôi, nếu có thể biết được câu trả lời thì càng tốt chứ sao?”
"Cậu nghĩ mọi người đều ngốc? Ai mà không thấy cậu đang cố gắng khám phá bí mật của Bạch Khương?”
Tần Duệ Nghiên cảnh báo: "Cậu sắp được hồi sinh, nhưng Hội Hỗ Trợ Phục Sinh còn một quãng đường dài phải hợp tác với Hội Hỗ Trợ Minh Dương, đừng làm hại những người khác trong hội!"
"Nếu cậu còn tiếp tục như vậy, dù phải mang tiếng vong ân bội nghĩa, tôi cũng sẽ loại bỏ suất của cậu!"
Nụ cười của Đồng Lạc lúc này mới thu lại: "Được rồi, tôi biết mà."
Cậu ta còn hơi oan ức: "Tôi hỏi thêm một câu, cũng vì hội mà, tôi sắp hồi sinh, thông tin thu được sau này cũng là lợi ích cho các chị, người xấu này tôi sẽ làm."
"Không cần.' Tần Duệ Nghiên lạnh lùng nói, thấy cửa thang máy mở ra thì bước nhanh ra ngoài.
Đồng Lạc nhún vai theo sau.
Trên hành lang, Kim Dẫn Phương và Yến Tư Nhạn đi song song.
Kim Dẫn Phương nói với Yến Tư Nhạn: "Về sau tự cô cân nhắc, xem nên khắc gì thêm. Cô phải điêu chỉnh tâm thái, chúng ta hợp tác với Bạch Khương, mỗi người đều có bí mật riêng, cô ấy có năng lực là chuyện của cô ấy, đừng học Đồng Lạc."
Yến Tư Nhạn gật đầu: "Tôi hiểu, cô ấy càng mạnh mẽ thì càng có lợi cho chúng ta."
Nói thật lòng, sau khi nghe Bạch Khương kể về việc gặp phải phó bản nhập vai như vậy, cô ấy thực sự rất lo lắng, nhưng chỉ cần Bạch Khương có thể nhanh chóng phục hồi trí nhớ như trước, hợp tác với hội Minh Dương vẫn có rất nhiều lợi ích.
Dù sao nếu không có Bạch Khương, việc dựa vào bản thân để phục hồi trí nhớ sẽ càng khó khăn. Cô ấy cũng tò mò Bạch Khương làm thế nào để làm được, nhưng cô không sẽ không bao giờ mở miệng hỏi lung tung.
"Vậy thì tôi yên tâm rồi.
Đợi mọi người rời đi, Cốc Hinh cảm thán: "Ban đầu chị có ấn tượng khá tốt với Đồng Lạc, người thật so với trên TV không khác mấy, diễn đạt một cách sống động vẻ đẹp tự nhiên, không ngờ lại là một người không có não, cũng dám hỏi loạn."
Cô ấy còn không dám hỏi!
Chung Kính Dương cười: "Cậu ta sắp có thể sống lại rồi." Người như vậy không thể không có não.
"Dù sao cũng chỉ hợp tác lần này, dù sao có não cũng tốt hơn là không."
Đối với Bạch Khương, Đồng Lạc chỉ là một người xa lạ, nếu nhất định phải nói, chỉ là một người qua đường sắp tới sẽ hợp tác ngắn hạn, cô thực sự cảm thấy bị mạo phạm, nhưng cũng không quá tức giận.
"Đúng vậy, nhưng cậu ta sắp có thể sống lại rồi, chị thực sự quá ghen tị, fan của cậu ta chắc chắn rất vui, chị nhớ năm ngoái tin tức cậu ta đột tử được công bố, mạng xã hội dậy sóng, thậm chí còn có fan tự tử theo, âm ï lắm."
"Tự tử theo?"
Bạch Khương khó tin, cô ít khi quan tâm đến tin tức giải trí, chỉ biết ngôi sao lớn Đồng Lạc đột tử, còn lại thì không mấy chú ý.
Câu chuyện fan tự tử theo nghe thế nào cũng vô lý.
"Đúng vậy, thực sự có người đã chết, em nói xem chúng ta vì muốn sống lại mà cố gắng hết sức liều chết liều sống, lại có người lại vì thân tượng mà chết, thật không biết nên nói gì nữa."
Cốc Hinh nói rồi nâng ấm trà thêm nước cho Bạch Khương và Chung Kính Dương: "Uống đi, đừng lãng phí, trà Bạch Khương mang về cũng khá tốt."
Trà do Bạch Khương cung cấp, cô nói là mua trong phó bản bình thường.
"Em mang về vài loại, lát nữa em sẽ để vào tủ, hai người muốn uống thì tự pha." Cô cười nói.
Ba người họ lại trò chuyện thêm một lúc nữa trước khi tản ra làm việc riêng của mình.
Sau khi tập luyện hai giờ, Bạch Khương đi tắm, tắm xong thấy đói nên lại đi nấu đồ ăn khuya.
Chỉ có ba người ở trong phòng, nhưng lượng thực phẩm cung cấp cố định cho phòng là cho năm người, họ sẽ sử dụng hết phần của hai người còn lại, thực phẩm thừa sẽ được để trong bếp, bất cứ ai muốn ăn đồ ăn khuya hay điểm tâm thì cứ lấy ra nấu.
Khi Bạch Khương nấu đồ ăn khuya, cô cũng lấy thực phẩm từ siêu thị ra nấu luôn, sau đó đặt thành phẩm vào siêu thị, chuẩn bị cho phó bản vào ngày hôm sau.
Bạn cần đăng nhập để bình luận