Mang Theo Siêu Thị Lớn Đào Vong

Chương 1151: Hoa Đào Nở Rộ

Chương 1151: Hoa Đào Nở RộChương 1151: Hoa Đào Nở Rộ
Chương 1151: Hoa Đào NO Rộ
Lúc đó cô cướp được một khẩu súng, trong đó chỉ còn hai viên đạn, từng dùng một viên trong phó bản linh dị, giờ chỉ còn một viên.
Cô vừa nhắm mục tiêu, mở khóa an toàn và chuẩn bị bóp cò thì đột nhiên cơ thể cứng đờ, mất hết khả năng kiểm soát cơ thể, ý thức như bị kẹt trong một đầm lầy, mắt nhắm lại và ngất xỉu.
Khi nhìn thấy con trai ngã xuống, vẻ mặt của cha Vương trở nên xanh xao trắng bệch, ông ta biết mình đã gây hoal
Ông ta nhìn chằm chằm vào cái đầu lâu trong tay vợ, con ngươi rung lên.
Thực ra đây không phải là lần đầu tiên cha Vương nhìn thấy thứ này, thật ra vào đêm tân hôn ông ta đã nhìn thấy nó, khi đó chỉ nhìn thôi đã cảm thấy không thoải mái.
Vợ ông ta nói đây là của hồi môn của bà ta, bà ngoại bà ta là một pháp sư nổi tiếng trong làng, nhưng sau bà ngoại, mẹ và mấy dì của bà ta đều không có khả năng này, mà bà ta cũng không có.
Tuy nhiên, với tư cách là cháu gái được bà ngoại yêu thương nhất lúc còn sống, bà ta đã nhận được di vật quý giá nhất của bà ngoại làm của hồi môn.
Nhưng thứ đó nhìn thực sự quá tà môn, cha Vương không thể chịu nổi, sau đó vợ ông ta đã gửi nó về nhà mẹ đẻ.
Nhà mẹ đẻ của vợ, cha Vương đã đến hai lần, một lần là xem mặt, một lần là đón dâu, cả hai lần đều mang lại cho ông ta cảm giác không tốt, luôn cảm thấy người trong làng đó rất kỳ lạ.
Người lớn tuổi trong làng có nói rằng làng của vợ ông ta trước đây rất nổi tiếng, có nhiều pháp sư, dân làng xung quanh mười dặm muốn đoán số mệnh, làm lễ tang hoặc lễ cưới đều phải vào sâu trong núi để tìm người.
Làng ông ta đã đủ hẻo lánh rồi, làng của vợ ông ta còn nằm trong rừng sâu thật sự, đến bây giờ vẫn chưa có điện, không có tín hiệu!
Những năm qua, vợ ông ta cũng không dễ dàng về nhà mẹ đẻ, trong cuộc sống hàng ngày, vợ ông ta cũng không thể hiện ra các thủ đoạn bất thường, con gái lớn của họ kết hôn cần xem hợp tuổi cũng phải đi ra ngoài tìm người xem, vợ ông hoàn toàn không biết gì cả.
Thời gian trôi qua, cha Vương không còn để trong lòng chuyện này nữa.
Cho đến khi con trai gặp chuyện, bệnh viện đã nói không thể chữa được nữa, nên phải đưa về nhà.
Vợ ông ta lập tức quay về nhà mẹ đẻ ngay trong đêm, mãi đến tối ngày hôm sau mới trở về, cùng với đó là một chiếc đầu lâu kỳ quái.
Vợ ông ta ôm lấy nó, mặc dù khuôn mặt hốc hác và tái nhợt, nhưng ánh mắt lại như nhuốm một ngọn lửa kỳ lạ.
Hai vợ chồng ở trong phòng thảo luận một lúc, sau đó ra ngoài gọi cho các con gái con rể yêu cầu giúp đỡ tiên bạc để chuẩn bị cho đám cưới của em trai chúng...
Nhớ lại cảnh ấy, cha Vương nhìn vợ mình niệm những câu chú mà ông ta không hiểu, tim đập đặc biệt nhanh.
Bỗng!
Một viên đá đập vào đầu vợ ông ta, cha Vương căm hận quay đầu trừng mắt nhìn Bạch Khương, rồi giơ tay ra để chắn trước mặt vợ mình, không ngờ Bạch Khương lại rút ra một khẩu súng.
Ông ta không nghĩ đó là súng đồ chơi!
Cha Vương lần đầu tiên cảm thấy hối hận, họ cứ nghĩ rằng đã chọn được một người dễ bắt nạt, đâu ngờ rằng Bạch Khương, người vốn dĩ luôn ngoan ngoãn lại là một con người cứng rắn âm hiểm!
Ông ta không thể kìm được ý muốn chạy trốn, đó là súng, ông ta không muốn chết...
Chân vừa động đậy, ông ta đã vui mừng nhìn thấy vũ khí của đứa con gái hung hãn nhà họ Bạch rơi xuống đất, cả người cô ta cũng ngã xuống.
Tim vẫn đập mạnh, cha Vương cảm thấy mình bị giảm thọ ba năm mất, quá nguy hiểm và đáng sợ.
Ông ta vui mừng quay đầu lại và lập tức kêu lên.
"Ahl"
Tóc vợ ông ta đã bạc trắng, trên mặt và cổ đầy nếp nhăn, trông bà ta như già thêm mười tuổi!
Trước đó, khi bà ta dùng tà thuật đón dâu, bà ta đã già đi mười tuổi, bây giờ trông như một bà lão hơn tám mươi tuổi!
Cha Vương vô thức lùi lại một bước.
"Mau lên, đưa chúng vào quan tài cùng nhau." Mẹ Vương buông tay, chiếc đầu lâu rơi xuống, đung đưa trước ngực bà ta hai lần rồi dừng lại.
Bà ta ngồi phịch xuống đất, vẻ mặt héo hon.
Tiếng xẻng xúc đất từ ngọn đồi vọng lại trong đêm khuya, vang xa.
Trời dân sáng, lưu lượng xe trên đường bắt đầu tăng lên.
Cốc Hinh gọi xe đi đến quê nhà của Bạch Khương.
May mắn là Bạch Khương đã từng nói qua một lần về vị trí quê quán, nếu không thì cô ấy chắc chắn sẽ còn luống cuống hơn.
Lúc trời sáng, cô ấy lo lắng vô cùng khi đến nơi, sau khi trả một khoản phí xe rất lớn, cô nhanh chóng đi vào trong làng.
Cô ấy bắt đầu hỏi thăm nhà của Vương Đại Cường, chuyện của Vương Đại Cường đã lan truyên khắp làng trong những ngày gần đây.
Nghe nói nhà họ Vương còn muốn tìm người kết hôn âm, nên khi nhìn thấy một cô gái trẻ như Cốc Hinh, họ đều nhìn cô ấy với ánh mắt dò xét.
Bạn cần đăng nhập để bình luận